Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 140

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Renni.

Từ trên cây, nàng nhẹ nhàng rơi xuống.

Như đóa hoa mềm mại. Ánh mắt của An Thiếu Hàn bị hấp dẫn, không tự chủ vươn tay về phía nàng.

Kiếm của Đông Thần Hạo đâm vào bả vai hắn, hắn cũng không hay biết chút nào. Chỉ là theo bản năng đâm ngược lại.

Tại sao hắn lại cảm thấy có thứ gì đó bị lấy đi đây?

Nàng đang bay, sắp bay đi đâu vậy?

Trong lòng có cảm giác giống như bị mất đi thứ gì đó, là vì sao vậy?

Có người bay lên, tao nhã đón lấy nàng.

Là Tạ Vãn Phong.

Hoa đào của nàng.

Là người mà lúc đầu hắn muốn giết chết, nhưng vì biết rằng nàng còn sống, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sợ rằng nếu giết hắn ta, thì sẽ không bao giờ có thể đến gần nàng được nữa.

Thì ra là An Thiếu Hàn cũng có nhiều băn khoăn như vậy.

Tóc đen và bạch y của Tạ Vãn Phong tung bay trong gió, dáng vẻ ôm Mai Vũ trong lòng, giống như trích tiên hạ phàm.

Hình ảnh như vậy, thật làm cho người khác ghen tỵ.

Đông Thần Hạo che bả vai chảy máu, cắn răng nói: “Đông Thần Thanh Vân, ngươi thắng.”

Phất tay, binh lính của Đông Thần Hạo nhanh chóng rút lui.

Đông Thần Thanh Vân đứng bên ngoài khoảng sân hỗn loạn, yên lặng đứng thẳng, không cười, cũng không nói gì.

Thắng sao?

Hẳn là vậy.

Nhưng nếu thua.

Sẽ mất đi An Thiếu Hàn, cả Mai Vũ nữa.

Đông Thần Hạo nhìn An Thiếu Hàn, nói: “Trận đánh hôm nay, chỉ là vì Mai Vũ. An Vương, hẹn gặp lại. Lần sau, hãy phân thắng bại ở trên chiến trường đi.”

Ánh mắt An Thiếu Hàn vẫn luôn nhìn về phía Mai Vũ, nghe lời hắn nói, nhìn vào mắt hắn, lạnh lùng nói: “Đến lúc đó, tại hạ nhất định phụng bồi, Tam Điện Hạ đi cẩn thận.”

Hắn không muốn nhìn thấy nam nhân đáng ghét này nữa. Sợ là chỉ không nhìn một lát, nữ tử kia sẽ chạy mất.”

Đông Thần Hạo leo lên ngựa, vung tay, dẫn người rời khỏi.

“Ngươi cũng nên đi thôi.” Hoa Tử Nguyệt vỗ vai Đông Thần Thanh Vân, nói.

Đông Thần Thanh Vân lưu luyến nhìn An Thiếu Hàn.

Cuối cùng, lấy dũng khí nói với An Thiếu Hàn: “Mai Vũ bị ta gài bẫy. Ta nói cho nàng ấy biết, Đông Thần Thanh Vân giả muốn giết chàng. Nhờ nàng ấy cứu chàng, muốn nàng ấy đưa ta đến bên cạnh chàng. Tất cả đều là lỗi của ta.”

Thế này là tốt rồi, nàng đã nói ra tất cả.

An Thiếu Hàn, mọi việc còn lại giao cho chàng.

Ta thua, thua thật thê thảm.

Nhưng mà, chàng sẽ thắng ư?

Những người xung quanh nàng ấy, ai cũng dịu dàng hơn chàng. Chàng có thể thắng được sao?

Trái tim của chàng có thể chiến thắng thế tục, chiến thắng địa vị của chàng, chiến thắng những người này sao?

An Thiếu Hàn, nếu chàng có thể, vậy, hãy chạy về phía trước, ôm nàng ấy thật chặt đi.

Lên ngựa, Đông Thần Thanh Vân giục ngựa phi đi.

An Thiếu Hàn nhìn theo bóng lưng nàng.

Nhờ ánh sáng từ ngọn đuốc mà bọn thuộc hạ vừa đốt lên, nhìn về phía bóng người kia.

Thật ra thì, ngươi có nói những thứ này cho ta biết hay không, cũng không có ý nghĩa gì cả. Nhưng mà ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, vì ngươi đã nói cho ta biết chân tướng. Ít ra, ta đã biết được là nàng ấy rất quan tâm, lo lắng cho ta.

Người ta cần, là Mai Vũ, mặc kệ nàng ấy tốt hay xấu.

Ta vẫn cần nàng ấy.

Nhưng ta không biết, bây giờ ta nên xông tới đoạt lấy nàng ấy, hay là chờ đợi để đường đường chính chính tỏ tình một lần.

Hoa Tử Nguyệt cầm hoa đăng, đứng cách đó không xa, xoay người, chậm rãi đi về phía Mai Vũ.

Vừa đi vừa nói: “An Vương, có một chuyện ta vẫn chưa nói với ngài. Xin ngài nhất định hãy nghe cho thật kỹ.”

An Thiếu Hàn cau mày, tóc đen bay bay, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Hoa Tử Nguyệt nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói: “Nàng, đã quên ngươi rồi.”

Tay của An Thiếu Hàn nắm chặt lại, lạnh lùng hỏi: “Có ý gì?”

Hoa Tử Nguyệt nở nụ cười, hoa đăng trong tay khẽ chập chờn, phát ra ánh sáng màu đỏ ấm áp.

“Ý là, hôm nay, sau khi mặt trời lặn, ngươi đã biến mất khỏi trí nhớ của nàng. Nàng đã chủ động muốn quên ngươi đi. Trước ngày hôm nay, ngươi vẫn còn cơ hội. Nhưng thật là đáng tiếc, ngươi đã bỏ qua cơ hội. Ngươi nên biết rằng, ta không lừa ngươi làm gì. Dù sao, người làm cho nàng phải nhẫn tâm như vậy, là ngươi, An Vương à.”

Trong đêm tối, có thật nhiều ánh đuốc.

Tim An Thiếu Hàn chùn xuống.

“Không thể nào!” Cắn răng, An Thiếu Hàn hung hăng phản bác.

Không thể nào, ta còn nhiều lời phải nói với nàng như vậy, tại sao nàng còn chưa nghe đã muốn quên đi?

Hoa Tử Nguyệt lắc đầu: “Ngươi là người biết rõ nhất có thể hay không mà.”

An Thiếu Hàn lờ mờ nhớ đến ban ngày, nàng mỉm cười, dịu dàng nói với hắn: “Tạm biệt, Thiếu Hàn.”

Có phải nàng thật sự đã quyết định muốn quên hắn đi, nên mới có thể dịu dàng mỉm cười với hắn như vậy không?

Nhiệt độ từ cái ôm của nàng tiêu tán trong gió. Làm cho người ta say mê. Muốn ôm nàng vào lòng một lần nữa, nhưng không còn cơ hội nữa sao?

Tiểu Vũ, ta đã sai rồi sao?

Hẳn là do ta, là ta đã nhẫn tâm tổn thương nàng.

Nhưng tại sao nàng lại tàn nhẫn như vậy? Ta thà là nàng hận ta, cũng không muốn nàng quên ta.

Nhẹ nhàng bước nhanh, Hoa Tử Nguyệt như một cây bồ công anh trong gió bay đến chỗ Mai Vũ.

Nơi đó, An Thiếu Hàn ngửa đầu, có thể thấy Tạ Vãn Phong, Liễu Hành Vân và Mục Vô Ca.

Ở bên cạnh nàng, không thiếu người bảo vệ.

Nhớ lại như đêm pháo hoa đó, trong mắt nàng như có đầy ngôi sao buồn rơi xuống.

Nếu ta không thể mang hạnh phúc đến cho nàng, có phải chỉ có thể buông tay hay không?

“Tiểu Vũ, tạm biệt.” Giọng nói nghẹn ngào, thiếu sức sống đến không thể nghe rõ kia, do An Thiếu Hàn phát ra.

Không ngờ, An Thiếu Hàn chưa bao giờ rơi nước mắt, lại vì một nữ tử mà có cảm giác muốn khóc.

Không cam lòng, thật là không cam lòng.

Nếu như nàng muốn, hắn có thể cản hết tất cả áp lực vì nàng, An Thiếu Hàn nói được làm được.

Nhưng mà nàng lại lựa chọn quên đi.

Đây là một lời khẩn cầu đau khổ.

Van xin hắn đừng làm tổn thương nàng nữa.

Trái tim của An Thiếu Hàn, từ trước đến nay cũng chỉ mềm lòng với Mai Vũ.

Tiểu yêu tinh của lòng ta, lần này lại để cho nàng tự do vậy.

Nhưng, đừng trở lại trêu chọc ta.

Lần này quyết định như vậy đi.

Giống như lúc đầu, ta vẫn là An Vương không màng thế tục kia.

Ít nhất, có thể xem như vẫn là như vậy.

Xoay người, trong buổi tối gió đêm dai dẳng, An Thiếu Hàn dẫn thuộc hạ rời đi.

Hắn không quá dịu dàng, nhưng vì tiểu yêu tinh xinh đẹp này, hắn đã dùng hết tất cả.

Mà Mai Vũ được Tạ Vãn Phong ôm vào lòng, đi về hướng khác.

Từ đó về sau, Mai Vũ là sát thủ kỳ quái truyền kỳ trong giang hồ, mà An Vương, là người qua đường chỉ nghe được qua lời đồn, ở một nơi rất xa.

Thì ra, không phải câu chuyện nào cũng có hồi kết. Không phải tình yêu nào cũng có được kết quả.

Hoa nở, rồi sẽ tàn. Có hoa sẽ kết trái, nhưng có hoa chỉ héo tàn mà thôi.

Lúc tỉnh lại, Mai Vũ cảm thấy hơi nhức đầu, giống như đã mơ một giấc mơ rất dài.

Sau khi tỉnh lại, mọi người đều có mặt đầy đủ ở bên ngoài. Đang mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.

Mai Vũ nhìn chằm chằm bốn đại soái ca ngồi trước bàn.

Không nhịn được cảm thán trong lòng: Sáng sớm quả nhiên không nên nhìn những thứ quá kích thích, sẽ bị chảy máu mũi.

Này, này, mấy người đừng có ngồi một chỗ như vậy nha!

Có phải rãnh quá hay không vậy?

Đáng ghét, rãnh như vậy sao không tới đây với nàng chứ.

Mai Vũ lắc lắc đầu, hung hăng hỏi: “Bốn người các ngươi ngồi chung với nhau, muốn đánh mạt chược à? Cần bổn cô nương chuẩn bị bộ bài cho các ngươi không?”

Ai ngờ bốn người kia vẫn tiếp tục trừng nhau, không ai để ý tới nàng.

Khóe miệng Mai Vũ giật giật.

Chẳng lẽ đang so xem ai trừng mắt lâu hơn thật?

Này, các ngươi đừng có ngây thơ như vậy chứ.

“Các ngươi....đang làm gì thế?”

Hình như vẫn không có ai để ý tới nàng.

Bốn người vẫn trừng nhau đến quên cả trời đất.

Này! Đừng có xem thường bổn cô nương chứ!

Lúc Mai Vũ đang muốn bạo phát, trong bốn người, rốt cuộc cũng có người cử động.

Sau đó, Tạ Vãn Phong lập tức la to: “Ha ha! Ngươi thua!”

Khuôn mặt Mục Vô Ca đau khổ, kêu lớn: “Không được đâu, không được đâu, vết thương của ta mới khỏi, ta không đi được đâu.”

Liễu Hành Vân giận: “Đừng có chơi ăn gian.”

Mai Vũ cảm giác hắc tuyến của mình ngày càng nhiều. Rốt cục không nhịn được thét lên: “Ai nói cho ta biết các ngươi đang làm cái gì vậy?”

Liễu Hành Vân hưng phấn nhào tới, kêu lên: “Là như vầy nha, Mai Vũ, chúng ta đang bàn kế hoạch tiếp theo nên đi đâu. Lúc nãy là đang tranh tài, ai thua người đó phải đi tìm nơi chơi vui nhất, thú vị nhất.”

Mai Vũ liếc mắt, khinh miệt.

“Thì ra các ngươi ham chơi như vậy, nên mới không quan tâm đến ta. Tại sao cả ngày các ngươi chỉ muốn chơi chứ!” Gương mặt Mai Vũ đầy đau khổ, nói tiếp: “Nếu thời trẻ không cố gắng, lúc già sẽ không có của cải. Các ngươi phải kiếm tiền, liều mạng kiếm tiền mới đúng.”

Bốn người cau mày lại.

Cái này...

“Người thích chơi nhất là ngươi đó!” Bốn người đồng thanh hét to.

Đáng chết, nha đầu này thiếu tiền như vậy à.

Còn nữa, là ai dạy nàng.

Thời trẻ không cố gắng, lúc già không có của cải.

Mai Vũ móc móc lỗ tai, trong lòng cười trộm.

Một đám ngốc, có một bầy cao thủ bên cạnh, đương nhiên không thể không chơi trò kích thích rồi.

Đương nhiên là phải chơi trò nào vừa vui vừa kích thích, lại kiếm được tiền.

Nàng, đã sớm có cái ý này.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 140
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...