Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tàn Thứ Phẩm

Chương 44

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cách sóng hạt năng lượng cao đến căn cứ, dự tính còn nửa tiếng.

Sự phấn khởi lên lên xuống xuống qua đi, rất nhiều người đã khá mệt mỏi, Lục Tất Hành dạy học ở hiện trường không trung, tay cầm tay dạy họ cách thiết lập hướng dẫn tự động và định vị tự động của cơ giáp trong hoàn cảnh tương đối ổn định. Hiện trường dạy học cơ bản là lại một buổi xiếc thú mở màn, nhưng may là không nguy hiểm, không đáng sợ như quá trình lên trời.

Mọi người bàn bạc sơ qua, sau đó để lại đám trai trẻ thay phiên giữ tỉnh táo, canh lồng phòng hộ, cho người già yếu đi nghỉ ngơi, trong mạng tinh thần mọi người đua nhau nói lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều.

Lục Tất Hành thở phào một hơi, nhìn đồng hồ, lén dùng quyền viễn trình nối với trạm liên lạc cơ giáp của căn cứ.

Trước khi họ tới, căn cứ thường xuyên cúp điện này mạng nội bộ rất thiếu ổn định, đại khái chỉ có thể bao trùm khoảng cách một hai ngày hành trình. Mà Lục Tất Hành là một kẻ chuyên ru rú trong nhà, lúc sửa màn hình cho mấy bà cụ xem phim đương nhiên cũng không quên vấn đề mạng.

Sau khi cậu sửa, tín hiệu mạng nội bộ của căn cứ hiện giờ ổn định hơn rất nhiều, phạm vi bao trùm cũng rộng hơn, cơ giáp đã đăng ký với trạm liên lạc ở khoảng cách sáu ngày hành trình có thể nhận được tín hiệu yếu, khoảng cách bốn đến năm ngày tín hiệu mạng nội bộ đã rất ổn định.

Lâm khi trả lời “Đã nhận”, hẳn đã về khu vực mạng nội bộ bao trùm, bây giờ đã qua một ngày, cho dù hắn chậm rì rì mặc cơ giáp chuyển động đều, cũng phải vào phạm vi có thể định vị rồi.

Có thể định vị…

Lục Tất Hành nhìn chằm chằm tay mình sờ về phía hệ thống định vị, không khống chế được, cậu thầm nghĩ: “Điều này có ý nghĩa gì không?”

Hoàn toàn không có, bởi vì thiết bị định vị bao trùm năm ngày hành trình, một màn hình to bằng bàn tay, bất kể cơ giáp vĩ đại bao nhiêu, cũng bất kể người ngồi trong cơ giáp vĩ đại cỡ nào, nhìn trên bản đồ chỉ là một điểm đen bé tí tẹo.

Nếu cơ giáp bình thường lái trên đường, người lái không tiến hành các thao tác cực kỳ tốn năng lượng như đột nhiên tăng tốc hoặc nhảy, thế điểm đen ấy còn nửa ngày không nhúc nhích.

Cho dù cậu lúc này buồn chán cùng cực, còn có thể thưởng thức cảnh đẹp đèn đóm sáng ngời của căn cứ, tại sao cứ phải nhìn chằm chằm một điểm đen nửa ngày không nhúc nhích.

Lục Tất Hành không hiểu logic này của mình lắm, nhưng kỳ lạ là, cậu vẫn đã làm như vậy.

“A lô,” Đương khi cậu như một kẻ cuồng theo dõi làm chuyện vô vị này, có người gọi điện vào thiết bị đầu cuối cá nhân, Lục Tất Hành tiện tay nghe, hình chiếu Chu Lục nổi trong tay cậu, Chu Lục hỏi, “Thầy Lục, Bạc Hà là trẻ mồ côi à?”

Điều này không khó đoán, một cô bé có cha mẹ sẽ không đặt cái tên không mở đầu không kết thúc như “Bạc Hà”.

Lục Tất Hành dán mắt nhìn màn hình định vị, một ánh mắt cũng không cho hắn: “Có phải trẻ mồ côi hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh.”

“Thầy nhìn mặt thầy kìa,” Chu Lục gác chân lên bàn, “Giống ba thầy như đúc.”

“Dựa theo luật bảo vệ trẻ vị thành niên của liên minh, đối với trẻ vị thành niên dưới hai mươi tuổi, trong tình huống không thể liên lạc với người giám hộ theo luật định, thầy cô ở trường, nhân viên hành chính xã khu sở tại có thể làm người giám hộ tạm thời – tôi bây giờ chính là người giám hộ tạm thời của cô bé, tôi có quyền quyết định. Về phần Lão Lục,” Lục Tất Hành khoát tay, “Tôi chỉ nể mặt ông ấy thôi.”

Chu Lục: “… Ông anh này, ở thời cổ, mười bảy tuổi đã có thể làm mẹ trẻ con rồi!”

Lục Tất Hành mỉm cười trả lời: “Quả thật, nhưng anh có biết tại sao không? Bởi vì ở niên đại đó, ba mươi sáu tuổi đã có thể nhắm mắt xuôi tay rồi.”

Chu Lục: “…”

“Loài người quá ham mê cảm giác trẻ trung khỏe mạnh, cuộc cách mạng gien Lịch Cựu Tinh kéo dài thời kỳ thanh niên ra hai trăm năm, so sánh mà nói, thời kỳ nhi đồng hai mươi năm ngắn như một chớp mắt, so với một đời, chỉ là nháy mắt.” Lục Tất Hành nói, “Quá quý giá, như loài hoa chỉ nở năm phút, như một nắm cát tùy tiện chảy ra, tiếc nuối một giây cũng là tiếc nuối cả đời, đương nhiên đáng để bảo vệ cẩn thận, anh đợi ba năm nữa đi.”

Chu Lục ngửa ra sau, người mới học lái cơ giáp ở trong cơ giáp luôn rất thận trọng, thường phải đến lần đầu tiên thông qua mạng tinh thần khống chế cơ giáp thứ hai mới có thể tìm được cảm giác. Lúc này, Chu Lục tự cho là đã tìm được cảm giác bắt đầu ở trên trời khôi phục dáng lưu manh ngồi xiêu vẹo.

Màn hình định vị đang tìm kiếm cơ giáp Bắc Kinh trong vũ trụ mênh mang, cả hai chẳng ai lên tiếng, cùng trầm mặc một lúc.

Chu Lục bỗng nhiên nói: “Bạn gái trước của tôi sáu tuổi.”

Lục Tất Hành suýt nữa sặc nước bọt: “… Phải chăng anh nên đi khám bác sĩ?”

“Xì, thầy nghĩ gì vậy? Lúc ở bên cô ấy tôi cũng mới tám tuổi,” Chu Lục trợn mắt, “Ba cô ấy làm ăn chung với ba tôi, hai đứa tôi luôn chơi với nhau, khi đó lũ trẻ bọn tôi cùng nhau lớn lên, bọn con trai đứa nào cũng thích cô ấy, còn có mấy con ranh chết tiệt cũng làm rối thêm, suốt ngày vì ai làm chồng cô ấy mà đánh nhau. Cô ấy lén bảo với tôi, thật ra cô ấy thích tôi nhất, nhưng không dễ giải thích với mấy đứa khác, để dễ ăn nói, tôi phải đánh tất cả phục hết mới được.”

Không phục thì đánh một trận, hóa ra phong cách xử sự này còn có xuất xứ.

Lục Tất Hành thoạt tiên lắc đầu, sau đó lại nghĩ tới điều gì: “Khoan đã, không phải anh nói anh bị người ta nhặt được nuôi lớn à? Ở đâu chui ra một đại gia tộc?”

“Đúng vậy,” Chu Lục nhìn lên bầu trời sao, “Nếu không sao lại nói bạn gái trước của tôi sáu tuổi – cô ấy chỉ sống đến sáu tuổi.”

Lục Tất Hành ngớ ra.

“Khoảng thời gian ấy ba tôi bọn họ rất thần bí, nghe nói là thành công một vụ buôn bán lớn… Tôi còn quá nhỏ, không biết là vụ làm ăn gì lớn, chỉ nhớ năm ấy họ kiếm được đặc biệt nhiều, mọi người đều rất vui mừng. Tối hôm tân niên, ba tôi uống quá chén, tôi nghe thấy ông ấy nói với một chú khác là ‘Về sau có tiền rồi, đừng làm loại buôn bán đoạn tử tuyệt tôn này nữa’.” Tiếng Chu Lục thấp xuống, “Rồi đêm hôm ấy, có một đám người xông vào nhà tôi, giết hết mọi người. Mẹ tôi nhét hai đứa tôi vào hai khoang sinh thái liền nhau, ghi âm, cài sẵn đường, ném ra ngoài tầng khí quyển, phó thác cho Xú Đại Tỷ. Trên đường, hai đứa tôi hãi hùng khiếp vía, như hai con sâu trong chai trôi, sau đó đạn đạo của đám người kia sượt qua chúng tôi, khoang sinh thái của cô ấy bị bắn vỡ một nửa.”

Lục Tất Hành giật mình, quay đầu nhìn Chu Lục.

Trên khuôn mặt non choẹt của Chu Lục là vẻ u sầu và lạnh lẽo ít thấy, giống như ngoài tầng khí quyển không có ánh dương chiếu rọi, khiến hắn hiện nguyên hình.

“Thầy hiểu mà, thầy Lục,” Chu Lục nói, “Nếu bị nổ tan xác luôn thì thôi, chuyện trong chớp mắt, nhưng lại là bị bắn nát một nửa. Tôi còn chưa tiến vào ngủ đông, xuyên qua ô cửa sổ nhỏ, tôi nhìn thấy cô ấy sợ hãi gào khóc, giãy giụa, dịch dinh dưỡng từng chút một chảy đi, áp khí từng chút một thay đổi, khoang sinh thái vỡ nát một nửa như con thú mẹ bị xé sống bụng, trơ mắt nhìn con non trong bụng từ từ chảy ra, từ từ ngạt thở, chẳng có một chút biện pháp…”

“Thầy biết tôi hối hận nhất là gì không? Tôi hối hận nhất, chính là cô ấy bảo tôi đi đánh nhau với mấy đứa trẻ khác vì cô ấy mà tôi không dám, do tôi từ nhỏ phát triển chậm hơn bạn bè, bọn nó đều cao hơn tôi, to con hơn tôi, nên tôi bảo cô ấy chờ thêm vài năm, chờ tôi lớn hơn một chút…”

“Đây là đạo lý đầu tiên tôi học được trong cuộc đời này, thầy Lục ạ, có một số việc là không thể chờ đợi.”

Câu này của hắn đã tổng kết quá khứ không may mắn, lại giống như tiên đoán một điềm xấu, vừa dứt lời thì thiết bị định vị trên tay Lục Tất Hành liền nhảy ra một khung đối thoại.

Tìm kiếm không thành công.

Lục Tất Hành vẫn chưa định thần lại từ những lời Chu Lục nói, tim như bị một bàn tay bóp nghẹt.

Tìm kiếm lại, vẫn không thành công.

Điều này có nghĩa là… Hoặc là thiết bị truyền tin của cơ giáp Bắc Kinh bị hỏng, hoặc là nó tự dưng thay đổi tuyến đường, rời khỏi phạm vi mạng nội bộ bao trùm!

Lúc này, đợt sóng hạt mang điện sớm nhất đã đến, xô thẳng vào lồng phòng hộ do ba trăm cơ giáp chắp ra, hạt mang điện năng lượng cao va chạm với lồng phòng hộ bị yếu đi, chút ít xuyên thấu qua, dẫn đến từ trường của căn cứ nhiễu loạn rất nhẹ; kế đó ở phía trên tầng khí quyển xuất hiện quầng sáng tương tự cực quang, như ống tay áo tiên nhân xòe tới chân trời, rực rỡ như hiệu ứng của phim huyền huyễn vậy.

Mọi người đều đã thức dậy, tiếp đó sóng hạt năng lượng cao dày đặc hơn như thủy triều ùn ùn kéo tới, đổ lên lồng phòng hộ cơ giáp, lồng phòng hộ nhìn mỏng như cánh ve, lại như tường đồng vách sắt, nhất thời, trong lòng mỗi một người lái cơ giáp ngoài tầng khí quyển đều có cảm giác vinh quang tương tự – ta đang bảo vệ căn cứ, ta đang bảo vệ nhà của mình.

Trong mạng tinh thần không biết là ai bắt đầu hát bài ca lang thang cổ xưa, vô cùng cổ xưa, hình như mọi người đều từng nghe qua rồi, dần dần, tất cả hòa theo, ù ù vang lên, làm nhạt ca từ và làn điệu, phảng phất như một lời tuyên thệ chưa bao giờ nghĩ, tự phát mà thành.

Mà tay Lục Tất Hành người thúc đẩy hết thảy lại đang run rẩy nhè nhẹ.

Cậu ba lần thử định vị cơ giáp Bắc Kinh, đều biểu hiện tìm kiếm không thành công, không nhịn được liên lạc với thiết bị đầu cuối cá nhân của Lâm – mà mạng nội bộ vừa cho cậu biết, “không tìm được người này.”

Lâm Tĩnh Hằng nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát trong phòng trọ tạm thời của hắn.

Xảy ra một bất ngờ không lớn không nhỏ, hắn vốn tưởng rằng mình sẽ gặp phải vào lúc tra tấn ép cung, không ngờ đám hải tặc vũ trụ này còn điên cuồng hơn hắn dự tính – chúng lại lấy virus Cầu Vồng làm thuốc đánh thức.

Virus Cầu Vồng bình thường sẽ ủ bệnh hai mươi bốn tiếng trước, sau đó phát bệnh, nhưng hắn đã tiêm sẵn kháng thể, virus Cầu Vồng sẽ gặp kháng thể trước, do tính đặc thù của loại virus này, tối đa ba tiếng sau hắn sẽ bắt đầu sốt cao, cho đến khi virus bị kháng thể tiêu diệt sạch sẽ.

Dễ dàng bị lộ không nói, mấu chốt là bọn chúng không tra tấn ép cung, hắn phải làm sao mới có thể tiết lộ “tuyến đường ngầm” bịa đặt kia một cách hợp lý, dẫn chúng đi?

Đúng lúc này, có người gõ nhẹ cửa phòng.

Lâm Tĩnh Hằng mở mắt, một thiếu niên đẩy cửa đi vào, gã ta mặt mũi thanh tú, nhưng không biết tại sao mà tư thế bước đi hơi kỳ kỳ, gã ôm một bộ chăn nệm sạch, sau đó lại đặt một hộp đựng lọ thuốc nhỏ trước mặt hắn, cười e dè.

Lâm Tĩnh Hằng liếc thấy, đó là một hộp thuốc giảm đau.

Thiếu niên khả năng là người câm, không nói gì, chỉ huyệt thái dương mình, lại chỉ thuốc giảm đau, khó khăn ra dấu biểu đạt – tinh thần lực quá tải sẽ dẫn đến đau đầu, bảo hắn dùng tạm thứ này trước.

Lâm Tĩnh Hằng cảm ơn gã bằng một loại ngôn ngữ cơ thể phù hợp với thân phận mình hiện giờ.

Thiếu niên nhìn hắn, đồ đã đưa đến mà chưa chịu đi, trong đôi mắt như hạt hạnh chứa đầy lo sợ, Lâm Tĩnh Hằng đành phải thô lố mắt nhìn nhau với gã, giây lát sau thiếu niên làm khẩu hình: “Chạy mau.”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Thiếu niên kia ẩn ý nhìn lọ thuốc một cái rồi quay người đi.

Lâm Tĩnh Hằng soi lọ thuốc dưới ánh sáng ngắm nghía một lát, vặn ra xem, phát hiện một màn hình mini chỉ to bằng khuy áo dưới đáy lọ, màn hình có hai mặt, một mặt ghi hình, lật nhẹ lại là có thể xem đoạn phim.

Lâm Tĩnh Hằng chần chừ giây lát, rút hướng dẫn sử dụng của thuốc giảm đau, mượn xem hướng dẫn che giấu, hắn chọc màn hình một cái.

Hình ảnh cực nhỏ, giống như nhìn trộm qua một cái lỗ trên tường – chỉ thấy trong đoạn phim đầu tiên là một đoạn hành lang vừa dài vừa tối, kế đó ánh sáng nhẹ rọi vào, tiến vào một tầng hầm, la liệt vô số khoang dinh dưỡng đếm không hết, các loại sinh vật hình thù kỳ dị, mỹ nhân xà, mỹ nhân ngư, phụ nữ toàn thân mọc đầy lông thú, thiếu niên cuộn mình ngủ trong cái đuôi to…

Ống kính xoay đi, chĩa vào một bàn giải phẫu vô khuẩn ngăn bằng kính, Nguyên Dị Nhân chăm chú nhìn bàn giải phẫu, trong lòng ôm một bé trai nửa người đều là chi giả kim loại, người trên bàn giải phẫu mở mắt vô thần nhìn về ống kính, như một con gia súc mặc người xẻ thịt, tay chân thối rữa đã bị cắt, máy móc y tế im lặng đang nối vuốt thú vào chỗ cụt tay.

Lâm Tĩnh Hằng hết sức khinh bỉ nghĩ thầm trong lòng: “Thẩm mỹ quái gì đây?”

Khinh bỉ xong, hắn còn không quên “hoảng sợ” mà run run, đánh rơi lọ thuốc giảm đau xuống đất – tuy rằng không biết cậu nhóc kia là tự mình làm chuyện ngu ngốc, hay đối phương cố ý sắp xếp, nhưng đều không hề gì, đúng thật là vừa định ngủ đã có người tặng gối cho.

Nguyên Dị Nhân xuyên qua mạng tinh thần thấy rõ mồn một từ đầu đến cuối, hắn chống cằm cân nhắc giây lát, vẫy tay gọi một thuộc hạ tới: “Con chim bói cá nhỏ ta nuôi lại không nghe lời, ngươi đi dạy dỗ nó một chút – sửa lại quỹ đạo đã định, chúng ta đến xem Xú Đại Tỷ giảo hoạt lại không biết lượng sức này rốt cuộc trốn trong cống ngầm nào… Sau đó chơi một trò chơi.”

Lâm Tĩnh Hằng – hiện giờ là tên lưu manh Hải Xà trọng tình trọng nghĩa lại có chút giảo hoạt, như con thú bị nhốt đi lòng vòng quanh phòng mười phút, tìm hết mọi nơi không thấy công cụ tiện tay, thế là hắn lôi đồ trang trí kim loại trên cột giường xuống, cậy mình gầy, nhét vào trong áo, rồi lén lút chui ra ngoài.

Trọng giáp quá lớn, có thể chứa ngàn vạn người, đi một vòng cũng phải rất lâu, cho dù mạng tinh thần của người lái có thể bao trùm đến bất cứ ngóc ngách nào, nhưng Hải Xà cảm thấy đối phương sẽ không để ý đến tiểu nhân vật như mình. Hắn hít sâu một hơi, nhìn thấy cách đó không xa có một hải tặc tuần tra một mình đi đến phòng vệ sinh, liền lặng lẽ bám đuôi, trong phòng vệ sinh vọng ra một tiếng trầm đục rất nhỏ, chốc lát sau một tuần tra viên vành nón sụp xuống đặc biệt thấp, đi đặc biệt thận trọng từ bên trong bước ra – chẳng có cách nào, đồng phục này quá không vừa, hai ống quần như quần lửng, rộng thùng thình, còn khoe đôi mắt cá chân hợp mốt.

Hải Xà dựa theo trực giác cảm thấy loại hải tặc hợp mốt theo phong cách “Hip-hop” này sợ rằng không được hoan nghênh lắm ở đây, bởi vậy trên đường cẩn thận tránh những kẻ khác, đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập lao tới, Hải Xà vội vàng dừng chân, ngay sau đó hắn nhìn thấy một người từ chỗ góc ngoặt phía trước lao tới – chính là thiếu niên ban nãy đưa thuốc cho hắn.

Thiếu niên kia vành mắt đỏ hoe, vẻ mặt sợ hãi, hai hải tặc vạm vỡ đuổi theo sau, sắp sửa bắt được gã, đôi chân thiếu niên lại đột nhiên rời đất, cả người gã nhẹ như một tờ giấy, nhún người nhảy từ trên lan can xuống.

Mãi đến lúc này Hải Xà mới chú ý tới, sở dĩ tư thế đi của gã quái dị, là bởi vì bộ ngực thiếu niên này dị dạng, có một chỗ gồ lên như loài chim, hai tay giơ ra, cánh tay dài hơn người bình thường rất nhiều, tay áo sơ mi mới bị rách trong lúc lôi lôi kéo kéo, để lộ cánh tay dẹp như cánh, áo rách đeo trên cánh tay như lông chim, giúp gã lướt đi trên không đầy quỷ dị.

Đúng lúc này, một tấm lưới to chụp thẳng xuống, trùm hết người gã thiếu niên như chim, trên tấm lưới vậy mà có dòng điện, nháy mắt tiếp xúc với thiếu niên liền tóe lửa, gã đau đớn giãy giụa, há miệng mà chỉ có thể phát ra tiếng rít như chim kêu.

Lâm Tĩnh Hằng nghĩ thầm: “Khổ nhục kế giống như thật vậy.”

Song bước chân hắn hơi chần chừ – bởi vì theo lý thuyết, Hải Xà đã trở mặt với Xú Đại Tỷ mà vẫn không chịu tiết lộ tọa độ tuyến đường ngầm, khả năng thấy chết không cứu là không lớn.

Một hải tặc thả điểu thiếu niên thoi thóp xuống, thô lỗ đá gã mấy phát, nắm tóc gã kéo lê cả người trên mặt đất, tấm lưới có điện nằm trong tay một hải tặc khác, kẻ này đi sau đồng bọn vài bước, đang định treo lưới điện về chỗ cũ.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên từ bên cạnh chui ra, vỗ vai hắn một phát, hải tặc chuẩn bị treo lưới điện ngoảnh đầu nhìn lại, liếc thấy đồng phục tuần tra viên, lẩm bẩm một câu: “Biết rồi, dọn dẹp ngay đây.”

Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên ý thức được điều gì, không chờ hắn quay đầu nhìn rõ, đột nhiên bị một cánh tay ghì chặt cổ, lập tức đau nhức một trận, kế đó không còn tri giác.

Lâm Tĩnh Hằng chuyên nghề giết người phóng hỏa, yên ắng đỡ tên hải tặc ngã xuống đất, tiếp quản súng laser trên tay hắn và lưới điện treo trên trời – may mà các cơ bắp trung tâm bị phá hỏng, tay chân hắn hơi yếu, bằng không bất cẩn vặn đầu tên xúi quẩy này, chỉ sợ sẽ bị lộ.

Hải tặc kéo điểu thiếu niên trở về, bỗng nhiên lông tơ sau lưng và đuôi tóc li ti tự dưng dựng lên, hắn mới quay đầu lại, tấm lưới lớn có điện đã chụp xuống, một tiếng la hoảng nghẹn trong họng, bị lưới chụp vừa vặn, giật thành bboy không theo đúng nhịp trống ngay tại chỗ.

(các bạn tự google bboy nha)

Lâm Tĩnh Hằng nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh hắn, đồng thời súng laser phun ra một tia laser nhỏ, cắt chính xác phần tóc điểu thiếu niên bị túm, ôm gã chạy về phía trước không hề quay đầu.

Thiếu niên ấy nhẹ không giống loài người, dù cho Lâm Tĩnh Hằng tạm thời đã biến thành một que củi, vẫn có thể xách gã bằng một tay mà chẳng mất chút sức, ngoại trừ cái đầu người kia, hình như ngay cả xương gã cũng hóa chim rồi.

Nhưng mà… làm sao có thể?

Loại quái vật cấy ghép này không phải đều không thể rời khỏi khoang dinh dưỡng nửa bước sao?

Trong lòng Lâm Tĩnh Hằng chợt thoáng qua nhớ tới tuổi xương quỷ dị và bộ gien không phù hợp của Lục Tất Hành, các ngón tay xách điểu thiếu niên đột nhiên siết chặt.

Tiếng cảnh báo bắt đầu vang lên khắp trọng giáp, Lâm Tĩnh Hằng – Hải Xà lắc mạnh điểu thiếu niên trong tay: “Trên trọng giáp này có cơ giáp dự phòng không? Đài phóng ở đâu?”

Trong chiến đội đôi khi trọng giáp cũng làm “tàu sân bay”, bên trên sẽ có đài phóng, dựa theo vận lực bất đồng, mang theo số lượng cơ giáp dự phòng nhất định.

Điểu thiếu niên trầy trật giãy khỏi tay hắn, ho mạnh mấy tiếng, giơ tay chỉ một hướng.

Nguyên Dị Nhân “Ha” một tiếng: “Thu hoạch bất ngờ, tên nhãi ăn cây táo rào cây sung này biết còn không ít – đừng toàn lực đuổi bắt, hơi thả lỏng để hắn chạy… Ừm, cũng đừng lỏng quá, quá giả thì không được, cho bọn chúng xơi chút khổ, chú ý đừng đánh biến dạng mặt.”

Hai diễn viên xuất sắc trong tình huống song phương đều chưa khớp kịch bản, đã ăn ý biểu diễn một cuộc đua sinh tử rất thật.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 44
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...