Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 29

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cơ thể mềm mại của phái nữ đến gần, làn hương dào dạt, tóc mây tựa thác.

Nhưng Lục Quân đã quen với chuyện bị nhiều nữ tử dây dưa nhiều rồi, nên chàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hưởng thụ.

Chàng giơ tay chụp lấy nữ lang kéo ra xa, vừa cúi đầu thì thấy nữ lang xinh đẹp ngước mặt lên, sóng mắt lấp lánh như mặt hồ trong veo, dạt dào tình ý nhìn chàng. Cánh tay đang nắm của Lục Quân hết buông lỏng rồi lại siết chặt. Chàng hoàn hồn, cau mày nói: “Sao lại là muội, La biểu muội?”

Lục Quân: “Muội…”

Vì chạy quá nhanh nên nàng thở gấp, lúc ngẩng đầu lên, hơi thở phả vào mặt chàng. Nàng lại đang ở trong lòng chàng, bộ ngực đầy đặn dán chặt… Sắc mặt Lục Quân có vẻ là lạ, đang định mở miệng thì nghe thấy tiếng bước chân. Lục Quân ngẩng đầu, phát hiện nơi này là rừng hoa cách Thanh viện không xa. Nước hồ trong vắt, mấy thị nữ trên cầu cười nói đi tới. Lục Quân vừa thấy bóng dáng của các nàng, vội đẩy La Linh Dư một cái, La Linh Dư cũng không để tâm. Lục Quân nhướn mày, nhìn nàng nửa cười nửa không.

Chàng liếc nàng, ý bảo: Lát nữa tính sổ với muội sau! Không nói rõ đầu đuôi, đừng trách ta khách khí.

La Linh Dư vội vã kéo tay chàng, trong đầu nghĩ: Đây là Tầm Mai cư sĩ đó… Là Tầm Mai cư sĩ sống sờ sờ trước mắt đó.

Sau eo nàng nóng lên, vì tay của lang quân đã đặt lên lưng nàng, đẩy nàng đi về phía trước. Lúc La Linh Dư đỏ mặt tới mang tai thì Lục Quân giơ tay áo lên, bên tai có luồng gió mát lướt qua. Một tay chàng đỡ eo nàng, một tay che trước mặt nàng, với tư thế đó, Lục Quân ôm La Linh Dư quay lại. Vẫn là dựa vào thân cây, nhưng lúc này địa điểm là rừng hoa. Bọn họ xoay lưng ra ngoài, thị nữ đi ngang qua vẫn cười cười nói nói, không hề phát hiện ra hai người bọn họ.

Lục Quân cúi đầu, uể oải bảo: “Tìm ta có chuyện à?”

La Linh Dư: “Vâng!”

Nàng ngẩng đầu, nhìn Lục Quân với ánh mắt thần kỳ, thấy sắc mặt Lục Quân càng lúc càng khó nhìn, nhưng La Linh Dư vẫn cứ nhìn không dứt mắt. Tư thế của cả hai rất kỳ quái, lang quân chủ động lùi ra, thấy nàng cúi đầu để lộ gò má trắng trẻo mềm mại. Cành hoa trên đỉnh đầu rung lên, vài bông hoa rơi xuống tóc mai nữ lang. Trong lòng Lục tam lang thoáng động, ngón tay tê rần, cuối cùng không đẩy được nàng ra.

Chàng thờ ơ nghĩ: Nàng ta lại muốn quyến rũ mình, hay có mục đích khác?

Lại thấy nàng sắp xếp ngôn ngữ, nhỏ nhẹ nói: “Muội cố ý đến…”

La Linh Dư dừng lại. Nàng cảm thấy Lục Quân có thành kiến với mình. Lúc thì đối tốt, lúc lại xấu xa. Nếu vì chàng ghét nàng mà không chịu thừa nhận mình là Tầm Mai cư sĩ thì sao?

Lục Quân cúi mặt, hơi thở của chàng tiếp xúc với nàng trong khoảng cách gần, như có như không lượn lờ trên chóp mũi nàng. Lang quân mặt mũi khôi ngô, trong mắt là sự đa tình, chàng chỉ “ừ” một tiếng thôi đã làm trái tim La Linh Dư run lên. Gò má nóng lên vì hơi thở của chàng, trong đầu hỗn loạn, một lúc lâu La Linh Dư mới định thần nói: “Muội đến để cám ơn tam biểu ca tặng tranh cho muội.”

“Tặng tranh cho muội?” Lục Quân cẩn thận nhớ lại, “Bao giờ?”

La Linh Dư: “…”

Nàng cắn răng, mình cảm động nguyên nửa ngày là thế, vậy mà huynh không nhớ sao?

La Linh Dư cũng không phải người dễ buông tha: “Là sáng sớm ngày đó, Cẩm Nguyệt đưa tranh vẽ, nói là quà đáp lễ huynh tặng muội.”

Dưới cái nhìn tha thiết đầy mong đợi của biểu muội, Lục Quân lại suy nghĩ một lúc lâu: “À… không nhớ… Cẩm Nguyệt lấy đại trong thư phòng thôi, nàng ta không nói với ta, ta cũng không biết. Tranh có vấn đề gì à? Thế thì trả lại đi.”

La Linh Dư bị đả kích: “…”

Người này, thật là quá, quá, quá đáng ghét!

Sao chàng có thể là Tầm Mai cư sĩ nàng ngưỡng mộ nhiều năm được?!

Mà ở trên đỉnh đầu nàng, nhìn biểu muội biến sắc mấy lần, thoắt đỏ thoắt trắng, đáy mắt Lục Quân dần hiện ý cười: … Hừ.

La Linh Dư hít sâu một hơi, sắp không duy trì được nụ cười trên mặt nữa rồi. Nhưng nàng vẫn kiên trì, qua lại với Lục Quân nhiều lần, trong lòng nhận định chàng không phải người tốt lành gì, La Linh Dư cố gắng ráp hình ảnh Lục tam lang mà mình biết và hình ảnh của danh sĩ mình ngưỡng mộ lại với nhau. Nữ lang xinh đẹp nhắm mắt khen: “Bức tranh kia là của Tầm Mai cư sĩ. Biểu ca cũng biết Tầm Mai cư sĩ là danh sĩ nổi tiếng, tranh y vẽ rất đẹp, trong bút pháp tinh tế toát lên vẻ đau thương, mang lòng bao la, bất kể vẽ người hay vẽ tranh sơn thủy thì luôn có hàm ý đặc biệt. Trên đời có vô số kẻ bắt chước, nhưng cũng không bắt chước được tinh túy trong đó. Biểu ca tặng muội bức tranh này, thật sự rất tốt…”

Hàng mi của La Linh Dư khẽ run rẩy, quan sát vẻ mặt Lục Quân.

Trong mắt chàng cười cười, đôi mắt hoa đào cụp xuống, thâm tình lưu luyến, khóe môi khẽ nhếch, nghe nàng nói chuyện. Có thể thấy lời khen của La Linh Dư đã chạm thấu chàng. Khen ngay trước mặt chàng, Lục Quân lại càng hài lòng hơn… La Linh Dư cố ý hỏi chàng: “Biểu ca tặng muội tranh vẽ của y, có phải cũng cảm thấy y vẽ rất đẹp không?”

Lục Quân nghiêm túc: “Dĩ nhiên rồi, tranh y vẽ là số một.”

La Linh Dư lập tức rõ ràng: “…”

Trong lòng mắng: Ôi ôi ôi, da mặt dày thế này, quả nhiên là huynh! Huynh chính là Tầm Mai cư sĩ, nên mới thích nghe muội khen. Thế mà huynh còn không thừa nhận bản thân là y, huynh đúng là vô liêm sỉ.

Lục Quân, Lục Quân… vị tam biểu ca này của nàng đúng là rất xấu. Nếu không phải có nhị biểu ca tốt bụng nói rõ, nàng cũng không biết sẽ bị Lục tam lang lừa gạt bao lâu nữa. Nghĩ đến đây, La Linh Dư chợt nhớ ra muội muội từng nói “không cảm thấy quen mắt sao”… Chẳng lẽ lúc nàng không biết gì, Lục Quân lại giấu gì nàng nữa sao?

“Biểu muội,” Lục Quân đưa tay cốc trán nàng, “Muội đến tìm ta, chính là để khen ta… khen tranh ta tặng sao?

Môi chàng chạm nhẹ vào tai nàng, thấp giọng: “Nhàm chán thế à?”

Tai La Linh Dư nóng lên, nàng lập tức che tai nhảy ra, thoát khỏi ngực chàng. Chàng vốn không ôm nên nàng vừa lùi như thế, trong ngực Lục Quân lập tức trống rỗng. Lang quân sửng sốt cúi đầu, nhìn chăm chú bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế. La Linh Dư xoa đôi tai đỏ ửng, trong lòng vui vẻ hân hoan. Nàng bật cười, bởi vì phản ứng của Lục Quân đã chứng minh đáp án ——

Mặc dù con người tam biểu ca rất… Nhưng chàng chính là Tầm Mai cư sĩ.

La Linh Dư lùi về sau, chúm chím mỉm cười: “Đúng thế, chỉ đến để khen tranh huynh vẽ thôi, muội không có chuyện gì khác…”

Lúc xoay người định đi, La Linh Dư lại đột nhiên quay lại: “À, còn một việc nữa! Nhị biểu ca hẹn muội cùng lên núi Chung chơi, tam biểu ca có muốn đi chung không?”

Lục Quân: Lại là nhị ca?

Nụ cười trong mắt chàng phai đi: “Không đi.”

Ngày trước hễ Lục Quân nói thế, nhất định La Linh Dư sẽ không nhiều lời. Nhưng bây giờ nàng nhìn chàng, lại không chỉ thấy mỗi mình chàng… La Linh Dư chớp mắt ra vẻ dễ thương ại quyến rũ, đôi mắt đẹp nhìn xoáy sâu vào người ta, tình ý truyền đi từng chút một. Lục Quân máu lạnh vô tình, nhìn La Linh Dư dịu dàng nói, “Đi đi mà, đi đi, đi cùng đi…”

Nàng càng nói càng nhìn chàng chăm chú. Ngực bất giác thả lỏng, sóng to cuồn cuộn kéo đến làm con tim Lục Quân rung lên. Chàng nhất thời thất thần, hoảng hốt bật thốt: “… Ừ…”

La Linh Dư: “Huynh đồng ý rồi đấy!”

Lục Quân: “…”

La Linh Dư đứng dưới cây hoa, thản nhiên mỉm cười với chàng. Lục Quân nhìn nàng đi xa, gục đầu xuống, vẻ mặt ảo não. Chàng lại bị nàng thuyết phục rồi… Lại vì sắc đẹp đó. Sắc mặt Lục Quân xám xịt, chắc chắn chàng không phải là kẻ háo sắc, chàng cũng rất ghét nữ lang dùng sắc đẹp quyến rũ mình. Nhưng La Linh Dư, La Linh Dư… Dù chàng biết rõ… Nhưng vẫn…

“Biểu ca!”

Lại là giọng của La Linh Dư.

Lục Quân sầm mặt ngẩng đầu, thấy sau chùm hoa nở rộ trên cây, La Linh Dư lại giẫm lên con đường rơi đầy hoa lá quay về. Lục Quân dằn xuống hoảng hốt trong lòng, sa sầm mặt mày, cả giận nói: “Sao muội còn chưa đi!”

La Linh Dư bị sắc mặt của chàng dọa giật mình, đây là lần đầu tiên nàng thấy lang quân khôi ngô tức giận với mình… Lục Quân trêu chọc nàng rất nhiều lần, La Linh Dư cũng muốn báo thù. Nàng lập tức ôm ngực, ngước mắt lên, trêu chọc nói: “Biểu ca, sau này muội có thể gọi huynh là Tuyết Thần ca ca được không?”

Lục Quân: “…”

Tuyết Thần ca ca?!

Lục Quân cười nhạt: “Không thể!”

La Linh Dư thở dài, lúc này mới tiu nghỉu rời đi. Lục Quân đứng bất động tại chỗ, đợi tới khi không còn nghe thấy tiếng bước chân, chàng mới ngồi xuống đất, đưa tay che mặt. Nữ lang đi rồi, nhưng hương thơm vẫn vương nơi đây, lang quân ngồi trước cây im lặng một lúc lâu, sau đó không nhịn được bật cười —— Tuyết Thần ca ca? Làm sao nàng biết tên tự của chàng là Tuyết Thần?

La Linh Dư thật là, thật là… hừ!

Lại nghỉ ngơi một ngày, ấn định xong địa điểm thời gian với các biểu tiểu thư, La Linh Dư vui vẻ thu dọn đồ đạc, định theo Lục nhị lang lên núi Chung. Nàng chần chừ, không định dẫn muội muội La Vân Họa theo. Mấy ngày nay muội muội rất mâu thuẫn, cả ngày co đàu rụt cổ không nói gì. Sợ dẫn muội muội ra ngoài gây chuyện, La Linh Dư để cô bé ở lại, dặn dò muội muội phải học đánh cờ ngâm thơ vẽ tranh cho tốt.

La Vân Họa: “Nhất định muội sẽ học hành chăm chỉ, không gây rắc rối cho tỷ tỷ…”

La Linh Dư: “… Không phải tỷ sợ muội gây rắc rối, nữ lang sĩ tộc như chúng ta, sao có thể nhút nhát e dè được? Haiz, thôi bỏ đi, muội tỉnh táo hai hôm đi. Đợi tỷ đi núi Chung về, sẽ nói rõ với muội.”

Cứ như vậy, La Linh Dư đi ra ngồi lên xe bò, cùng Lục nhị lang Lục Hiển xuất phát đến núi Chung. Mấy người Lục nhị lang vốn muốn khởi hành, nhưng La Linh Dư lại bảo hắn chờ đã, chờ cả nửa buổi, Lục nhị lang mới thấy Lục tam lang Lục Quân lững thững đi đến. Uể oải chào hỏi nhị ca rồi lại nhìn La Linh Dư một cái, lang quân nhảy lên xe bò ngồi.

Lục Hiển nhìn sang La Linh Dư.

La Linh Dư cười nói: “Người chúng ta chờ chính là tam biểu ca đấy. Chúng ta đi thôi nhị biểu ca.”

Lục Hiển lại lần nữa xoắn xuýt: hắn biết biểu muội và tam đệ có quan hệ không tệ… Nhưng có phải quan hệ như thế là thân quá rồi không?

Biểu muội à, muội có biết không, sau này muội sẽ gả cho Hành Dương vương, làm vương phi, rồi làm hoàng hậu đấy!

Lục Hiển ủ rũ: À, La biểu muội làm gì biết.

Thậm chí đến giấc mơ kia của hắn… Hắn còn không biết thật giả thế nào.

Vừa lên xe, Lục tam lang đã nhắm mắt dưỡng thần, Lục nhị lang vén rèm, ánh mắt phức tạp nhìn lên hướng núi Chung —— Trên núi Chung có chùa Khai Thiện, có đại sư chủ trì. Liệu đại sư có giải được nghi ngờ trong lòng hắn, nói cho hắn biết giấc mơ kia là thật hay giả không?

Hắn phải xử lý như thế nào đây?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 29
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...