Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Chương 201

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Vậy nguyện vọng của em là gì?" Hắc Viêm Triệt nhìn gió nhẹ thổi bay tóc dài của cô, không nhịn được vươn tay vuốt tóc cô ra sau tai, mắt to lấp

lánh lóe ra tia sáng chờ mong, sáng rực trong suốt hồn nhiên giống như

thiên sứ sắp vỗ cánh tung bay.

Động tác này của anh làm cho Viên

Cổn Cổn đỏ mặt, tuy chuyện mờ ám hơn bọn họ cũng đã làm qua nhưng anh

dịu dàng như vậy làm cô càng rung động hơn.

"Nói ra sẽ không linh."

Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt cô bỗng ửng hồng, giở trò xấu tiến gần hơn

cúi người nhìn xuống từ trên cao, tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô còn

cố ý dùng môi day nhẹ, chạm nhẹ vào lỗ tai cô nhẹ giọng : "Vậy em bắt

bao nhiêu máy bay?"

"Em...em" Viên Cổn Cổn bị anh làm như vậy liền run một cái chân cũng mềm nhũng.

Hắc Viêm Triệt ôm lấy cô giống như ôm Na Tịch Hách, một tay liền bế cô làm ra bộ dáng ước chừng, vẫn còn rất nhẹ.

Viên Cổn Cổn ôm cổ anh, vươn tay gãi gãi lỗ vừa nảy anh thổi hơi làm cô cảm thấy rất ngứa.

"Tiểu Bàn, nếu em muốn cầu nguyện vậy ngày mai anh dẫn em đến sân bay của nhà họ Hắc cho em bắt đủ một lần." Hắc Viêm Triệt ôm cô vừa đi vừa nói

chuyện.

"Đừng mà, cố ý làm như vậy không tính." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu vuốt tóc của anh.

"Yêu cầu quá nhiều."

"Ê em có thể hỏi anh một vấn đề hay không?" Viên Cổn Cổn nhẹ nhàng kéo kéo tóc của Hắc Viêm Triệt nhỏ giọng meo meo.

"Ê cái gì, kêu tên của anh." Hắc Viêm Triệt không vui trách mắng.

"Hắc Viêm Triệt."

"Anh biết rồi, em đang ám chỉ đêm qua anh chưa thỏa mãn em cho nên cố ý quên lời nói của anh." Hắc Viêm Triệt nhếch lên một nụ cười quỷ dị nhìn vừa

tà ác vừa quyến rủ.

Viên Cổn Cổn đánh anh một cái, lại mặt đỏ

"Anh đừng luôn nói mấy lời này."

"Vậy em nên gọi anh là cái gì?

"Triệt."

"Tốt lắm hỏi đi." Hắc Viêm Triệt vừa lòng gật gật đầu nhàn nhạt nói.

"Anh có biết DOVE có ý nghĩa đặc biệt gì đối với em không?

Hắc Viêm Triệt sửng sốt vào đình hóng mát ngồi.

"Vì sao hỏi như vậy?"

Bởi vì ta sau khi mất trí nhớ trong đầu em thường xuyên hiện ra bốn chữ cái này, bác sĩ nói rất có khả năng là thứ gì đó rất quan trọng trong trí

nhớ mà em đã mất." Viên Cổn Cổn rúc vào trong lòng anh, cọ xát tìm kiếm

ấm áp.

Hắc Viêm Triệt cởi áo khoác phủ lên trên người cô, nắm tay nhỏ bé hơi lạnh dùng nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm cho cô.

"Thật ra anh cũng muốn biết rốt cuộc chữ này có ý nghĩa gì với em, em đi rồi

anh mới phát hiện em dùng chỉ thêu cùng màu thêu lên áo tắm, áo ngủ thậm chí là thảm lông cũng có, anh đã nghĩ rất lâu cũng chưa nghĩ ra bốn chữ cái này có ý nghĩa đặc biệt gì với em, ý nghĩa phù hợp nhất với em có

thể là em muốn ăn chocolate Dove mà anh không cho em ăn cho nên em mượn

cái này nói ra."

"Anh Duệ cũng nói như vậy, chẳng lẽ ở trong lòng các người em chính là một người tham ăn như vậy sao?" Viên Cổn Cổn mím

môi hơi không vui meo meo.

"Em đúng là vậy." Hắc Viêm Triệt cố ý

xem nhẹ ba chữ làm cho anh không vui, nếu như là trước đây anh nhất định sẽ phát giận với cô nhưng bây giờ bỏ đi, anh không thể quá tham lam, Na Tịch Thịnh Duệ cũng trả giá không kém anh, làm sao anh có thể yêu cầu

trong lòng cô chỉ có anh thôi. Chỉ là loại cảm giác này rất không tốt.

"Muốn ngủ, chúng ta về nhà đi." Viên Cổn Cổn cọ xát ở trong ngực anh, buồn ngủ meo meo như mèo kêu.

"Được, chúng ta về nhà." Hắc Viêm Triệt cười cười ôm cô đi về nhà, đi về nơi của anh cũng chính là nhà của cô.

- - - - - - - - - -

Mấy ngày này Viên Cổn Cổn cảm thấy thật hạnh phúc, Hắc Viêm Triệt cưng

chiều dung túng cô làm cho cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên cái thế giới này thậm chí cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không thể nhớ

lại cũng không sao nhưng cô không nghĩ tới giữa bọn họ luôn có một việc

hơi không hiểu nhau chính là Na Tịch Thịnh Duệ và người kích nổ chuyện

mâu thuẫn giữa hai người chính là Na Tịch Hách.

"Con muốn cha."

Na Tịch Hách nhìn Viên Cổn Cổn, đôi đã biến thành màu tím đậm làm cho

người ta không rét mà run, ngang ngược rét lạnh giống như cha ruột của

cậu.

"Hách Hách , không phải mẹ từng nói với với con là cha đã đi rồi sao, đừng bướng bỉnh nửa được không?" Viên Cổn Cổn bất đắc dĩ nhìn

vật dụng bị ném lung tung và miểng thủy tinh xung quanh một chút, nhẹ

nhàng nói.

"Con muốn cha." Na Tịch Hách cố chấp ;ặp lại.

"Mẹ biết con nhớ cha mẹ cũng nhớ nhưng mẹ không tìm được con muốn mẹ làm sao bây giờ?" Viên Cổn Cỏn hơi khổ sở hốc mắt đỏ lên.

Na tịch Hách nhìn cô, không nói chuyện.

"Hách Hách ngoan, đừng náo loạn được không nếu chú Hắc thấy thì sẽ tức giận." Viên Cổn Cổn muốn đến gần cậu lại bị một cái tủ quần áo giữa không

trung ngăn cản.

"Con muốn cha." Na Tịch Hách quát to một tiếng

tất cả đèn treo thủy tinh trên trần nhà đột nhiên phát ra tiếng nổ trong trẻo, Viên Cổn Cổn sợ tới mức ngồi xuống che lỗ tai.

Cũng đúng

lúc này cửa 'Ầm' một tiếng mở ra Hắc Viêm Triệt từ cửa lập tức đi tới

chỗ Na Tịch Hách không hề nghĩ ngợi trực tiếp nâng tay cho cậu một cái

tát.

'Bốp' một tiếng đánh làm cho mặt Na Tịch Hách lệch qua một bên cũng đánh vào tim Viên Cổn Cổn.

"Hách Hách." Viên Cổn Cổn đứng dậy chạy đến bên giường ôm Na Tịch Hách vào trong ngực.

"Con mới mấy tuổi? Càn rỡ đến không để ý đến an nguy của người khác? Có biết có bao nhiêu nguy hiểm hay không?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn Na

Tịch Hách, giọng điệu cũng vô cùng lạnh nhạt.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 201
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...