Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Chương 164

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nhà lớn họ Hắc.

Hắc Viêm Triệt đờ đẫn bước vào cửa nhà, nhìn quản gia Bạch nhàn nhạt hỏi "Viên Cổn Cổn từng trở về sao?"

"Từng trở về, nói là lấy tài liệu thiếu gia bỏ quên, sao vậy thiếu gia?" Quản gia Bạch nhíu mày nhìn bộ dáng khác thường của anh.

Đột nhiên Hắc Viêm Triệt nở nụ cười châm chọc, lắc lắc đầu đi tới phòng sách.

Quản gia nhìn bóng lưng hồn bay phách lạc của anh thì hơi không hiểu, nhưng cảm giác nói cho bà biết đã xảy ra chuyện.

Hắc Viêm Triệt ngồi lên ghế da rộng rãi, mắt tím lẳng lặng nhìn cái hộp gỗ lim ở ngăn kéo cạnh bàn, không biết qua bao lâu mới vừa tay kéo nó ra, bên trong là một quyển hộ chiếu lẻ loi trơ trọi, mà quyển hộ chiếu vốn nằm cạnh nó đã không cánh mà bay, miễn cưỡng giạt giật khóe miệng. Hắc Viêm Triệt mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, nếu nói lần đầu tiên cô bị Long Tịch Bảo hấp dẫn, như vậy lúc nào là vì cái gì? Cho dù anh làm như thế nào, cô vẫn luôn muốn thoát khỏi anh....

"Chủ nhân." Á Tư lễ phép gõ gõ cửa, đứng ngoài cửa nhẹ giọng kêu.

"Vào đi."

Á Tư mở cửa nhìn nhìn vẻ mặt đau lòng suy sụp của Hắc Viêm Triệt, không biết nên mở miệng thế nào.

"Tìm không thấy phải không?" Hắc Viêm Triệt nhìn anh ta, nhàn nhạt nói.

"Dạ." Á Tư gật đầu, "Tìm khắp nơi gần đây, bao gồm nhà họ Viên, cũng không tìm thấy Cổn Cổn."

"Biết tại sao không?" Hắc Viêm Triệt cười cười tự giễu.

"..." Á Tư nhìn anh, không biết nên trả lời thế nào.

"Chắc là anh biết rõ, không sai, cô ấy lại bỏ nhà trốn đi." Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng nói, bộ dáng như chuyện này không liên quan đến mình.

"Chủ nhân...."

"Tôi mệt mỏi, không muốn tiếp tục lún sâu nữa." Hắc Viêm Triệt nhắm mắt lại, không biết là đang nói với Á Tư hay là đang nói với chính mình. Anh mệt mỏi, nếu cô thật sự muốn thoát khỏi thế giới của anh như vậy thì anh để cô được như ý, cũng buông tha chính mình, dù sao anh vốn là một mình, lúc trước cũng định một mình nhìn thế gian di chuyển, ngày tháng trôi qua, cô chính là một giấc mơ ngoài ý muốn trong cuộc đời dài đằng đẵng của anh, bây giờ cũng nên tỉnh giấc.

"Chủ nhân, ngài đừng nói như vậy, Cổn Cổn..."

"Đủ, đi ra ngoài đi, sau này đừng nhắc đến ba chữ Viên Cổn Cổn ở trước mặt tôi nữa." Hắc Viêm Triệt cắt ngang lời anh ta, nhàn nhạt nói.

"Chủ nhân.." Á Tư hơi sốt ruột.

"Ra ngoài!" Hắc Viêm Triệt quát một tiếng, vật dụng xung quanh đều đang rung động.

Á Tư vội vàng che lỗ tai, đành xoay người đi ra ngoài.

Hắc Viêm Triệt tắt đèn, để mình ngồi im trong bóng đêm.

********************

Nước Pháp, Paris.

Viên Cổn Cổn với đôi mắt ửng hồng sợ hãi nhìn người qua lại ở sân bay, làm sao bây giờ? Cô lại làm chuyện ngu ngốc rồi, không thấy cô nữa anh sẽ để ý sao? Sẽ tìm cô sao? Chắc sẽ không thể nào gần nhất thái độ của anh đã rất rõ ràng, anh đã không muốn cô nữa, lau nước mắt, Viên Cổn Cổn vừa đi vừa mở di động ra, nhìn nhìn ấn dãy số đã thật lâu chưa ấn vào.

"Thượng Quan tiên sinh, rất vui có thể hợp tác với ngài, lần sau nếu có tới đây nữa, hãy để tôi làm người chủ thật tốt." Này tịch thịnh duệ lễ phép cùng Thượng Quan Thụy nắm tay, này đặc hữu tính tiếng nói luôn làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

"Đâu có, có thể hợp tác với Na tiên sinh là vinh hạnh của tôi, nếu ngài có rảnh đến Bắc Kinh thì liên lạc với tôi, để tôi tiếp đón ngài thật tốt." Thượng Quan Thụy hơi sợ hãi nói, đối với thanh niên trai trẻ này càng kính nể hơn.

"Như vậy, lên đường bình an." Na Tịch Thịnh Duệ thu tay của mình lại, lộ ra tươi cười hờ hững lại có lễ.

"Cảm ơn, chúng tôi đi đây." Thượng Quan Thụy gật gật đầu, dẫn theo thư ký của mình xoay người rời đi.

Na Tịch Thịnh Duệ vô ý ngẩng đầu nhìn bảng thông tin chuyến bay, lúc nhìn thấy NewYork, sâu trong đáy lòng dâng lên một chút đau đớn, cầm điện thoại ra muốn lục cái tên số điện thoại quen thuộc kia, cho dù là nhìn thôi cũng được. Ngay lúc tay anh ta chạm vào hai chữ Cổn Cổn, một tiếng nhạc vang lên, làm anh ta hơi ngẩn người, vừa thấy tên trên điện thoại càng giật mình, nhưng vẫn lập tức tiếp điện thoại.

"Cổn Cổn?!"

Viên Cổn Cổn nghe được giọng của Na Tịch Thịnh Duệ, lỗ mũi chua xót, nước mắt ào ạt chảy ra khỏi hốc mắt.

"Cổn Cổn, là em sao?" Na Tịch Thịnh Duệ nghe thấy giọng nức nở trong điện thoại, nhăn mày lại.

Viên Cổn Cổn nắm chặt di động khóc lớn lên, khiến cho người qua đường chỉ trỏ.

"Cổn Cổn, em làm sao vậy? Đừng dọa anh." Na Tịch Thịnh Duệ nóng nảy, người luôn luôn bình tĩnh biến thành đầu không chất xám.

"Anh Duệ... Hu hu..." Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa kêu tên của anh ta.

"Ở đây, anh ở đây, hư, đừng khóc, xảy ra chuyện gì?" Na Tịch Thịnh Duệ vừa hỏi vừa bước nhanh tới bãi đậu xe.

"Hu hu....Em...Em..." Viên Cổn Cổn nói chuyện không thành câu.

"Đừng khóc, Cổn Cổn ngoan, bây giờ anh trở về gặp em đươc không? Đừng khóc." Na Tịch Thịnh Duệ bị tiếng khóc của cô làm cho tim níu chặt lại.

"Trở về? Trở về đâu?" Viên Cổn Cổn không hiểu hỏi.

"NewYork." Na Thịnh Duệ tự nhiên nói.

"Nhưng mà....Nhưng mà em không ở Newyork." Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, nhỏ giọng thì thào.

"Không ở Newyork? Vậy em ở đâu?" Na Tịch Thịnh Duệ nhẹ giọng hỏi.

"Em ở Paris." Viên Cổn Cổn ra sân bay, đi lung tung không có mục đích.

"Cái gì! Em ở Paris?!" Na Tịch Thịnh Duệ ngạc nhiên lớn tiếng nói.

"Ưm..."

"Em đừng nói với anh là em tới một mình đấy." Giọng nói của Na Tịch Thịnh Duệ nặng trĩu, rất rõ ràng là không vui rồi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 164
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...