Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Chương 131

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"A... Thả em xuống... Mẹ cứu mạng..." Viên Cổn Cổn lớn tiếng hô, cho đến lúc 'rầm' một tiếng cửa đóng lại, liền ngăn cách tiếng cầu cứu của cô ở trong cửa.

Hắc Viêm Triệt ném cô lên trên giường, gào thét lớn, "nói, ai mua thuốc cho em?"

Viên Cổn Cổn xoa xoa thân thể bị ném đau, đáng thương tội nghiệp nhìn

anh, “Tự mua.”

“Mua lúc nào?”

“Chính… Chính là lén mua lúc đi dạo phố với mẹ.” Viên Cổn Cổn rụt rụt cổ, nhỏ giọng trả lời.

“Tốt lắm, chúc mừng em lại làm anh tức giận rồi.” Hắc Viêm Triệt bẽ ngón tay kêu tách tách, đi tới gần cô.

“A… Anh đừng tới đây…” Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, vội vàng muốn xuống giường chạy trốn, còn chưa kịp động đã bị anh bế dậy, đè nằm sấp ở trên chân.

Hắc Viêm Triệt lưu loát xốc váy lên kéo đồ lót của cô xuống, cái mông trắng mịn của người nào đó liền không che giấu mà xuất hiện ở trước mặt anh.

“A…Đừng mà… Hắc Viêm Triệt anh buông em ra…” Viên Cổn Cổn vừa thẹn vừa sốt ruột vung vẫy hai cái chân ngắn nho nhỏ không thể làm gì lên, khóc thét lên.

Hắc Viêm Triệt mở hai chân thon dài ra kẹp lấy cái chân ngắn nhỏ không yên phận của cô, bàn tay to không chút lưu tình vỗ lên cái mông tròn trắng mịn, phát ra một tiếng thanh thúy.

“A…” Viên Cổn Cổn lớn tiếng khóc hô, loại đau đớn nóng bừng này làm cho cô rất khó chịu.

Hắc Viêm Triệt ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ vỗ một cái rồi lại một cái, cái sau càng mạnh hơn cái trước để bàn tay to bạo lực ‘tiếp xúc thân mật’ với cái mông tròn của cô.

“Hu hu… Em sai rồi, em không bao giờ uống nữa… Đừng đánh em…” Viên Cổn Cổn khóc cầu xin tha thứ đến bộ dáng đẫm nước mắt cực kỳ đáng thương, đáng tiếc người nào đó không nhìn tới.

Hắc Viêm Triệt không để ý nàng, cũng không nói gì, chỉ lặp lại một động tác, đánh cho người nào đó từ tiếng hét lớn lúc đầu, càng về sau tiếng khóc càng không thành tiếng, trong quá trình đó chính là hành hạ người.

“Hu hu…” Viên Cổn Cổn lớn tiếng khóc, cam chịu không cầu xin tha thứ nữa.

không biết qua bao lâu, Hắc Viêm Triệt ngừng tay không chút thương tiếc đem đẩy cô từ trên đùi xuống.

“A…” Viên Cổn Cổn ngã trên mặt đất, cái mông chạm đất, đau đến nước mắt tuôn gió bão, chật vật lật chuyển quỳ rạp trên mặt đất, dùng váy che lấp mông tròn đã sưng bầm.

Hắc Viêm Triệt hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra phòng, để lại cơm nắm quỳ rạp trên mặt đất thút thít.

Viên Cổn Cổn chậm rãi đứng dậy, nằm sấp trên giường, ủy khuất khóc, cô cũng đã 21 tuổi, chính xác mà nói qua mấy tháng nửa cũng đã 22, anh còn dùng này cách trừng phạt em bé này đối với cô, không hề coi cô là vợ… Hu hu… Đau quá, người này… Nhẫn tâm như vậy…

Hắc Viêm Triệt đi đến phòng khách, cầm lấy trà hoa trên bàn uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt vẫn tức giận như trước.

“Triệt nhi… Con đưa Cổn Cổn…” Khấu Lê Lạc nuốt nuốt nước miếng, dè dặt cẩn thận nhìn anh.

Hắc Viêm Triệt liếc mắt tím nhìn bà một cái, không nói gì.

Khấu Lê Lạc rụt rụt vào trong lòng Hắc Viêm Tước, không thể không thừa nhận, bà sợ con trai của mình.

Bàng Đô Đô lo lắng kéo kéo ống tay áo của Viên Tịnh Lưu, muốn ông hỏi một câu tình hình của con gái, nhưng không được ông đáp lại.

“cô ấy sẽ không xuống ăn cơm chiều, mọi người tự nhiên!” Hắc Viêm Triệt cáu kỉnh nói xong, xoay người đi tới phòng sách, để lại cho mọi người một cái bóng lưng hoàn mỹ.

“Tiểu giặc lùn, chúng ta về nhà.” Hắc Viêm Tước ôm lấy Khấu Lê Lạc đi tới cửa.

Viên Tịnh Lưu cũng dắt Bàng Đô Đô ra cửa.

“Nhưng mà…” Bàng Đô Đô và Khấu Lê Lạc cùng muốn nói gì đó, lại bị chồng của mình cùng dùng hai chữ ngắt lời, “Về nhà.”

Hai người bất đắc dĩ nhìn đối phương một chút, thở dài.

Phòng sách.

“Chủ nhân, bọn họ có hành động.” Á Tư đứng ở trước bàn làm việc, nhẹ giọng nói.

“Ừ.” Hắc Viêm Triệt nhíu mày kiếm vẻ mặt không vui nhìn tài liệu trên tay.

Á Tư thở dài, “Chủ nhân, Cổn Cổn…”

“Đừng nói cô ấy còn nhỏ, trên thế giới này không có đứa nhỏ to lớn như vậy!” Hắc Viêm Triệt ném mạnh tài liệu trong tay lên trên bàn, mắt tím lạnh lẽo nhìn Á Tư, giống như có thể phun ra lửa.

Á Tư ngẩn người, bất đắc dĩ nói, “Dạ, chủ nhân.”

“Tiếp tục giám sát, bảo vệ kẻ ngu ngốc này cho tốt.” Hắc Viêm Triệt cầm lấy tài liệu bị ném, động tác rất thô lỗ.

“Dạ.”

“đi ra ngoài đi.” Hắc Viêm Triệt cầm lấy bút máy ký tên ở phía dưới tài liệu.

“Dạ.” Á Tư nhìn quanh người Hắc Viêm Triệt như được lửa bao bọc, đi ra ngoài.

Hơn 10 giờ tối, phòng ngủ chính.

“A…nhẹ chút… Ư… Hu hu… nhẹ chút… Đau quá.”

Miệng Viên Cổn Cổn không ngừng phun ra tiếng khóc nức nở, thần kinh tê dại cũng làm cho người ta suy nghĩ vẩn vơ.

“Được được được, nhẹ chút, con đừng khóc.” Quản gia Bạch cầm hộp thuốc dè dặt cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho người nào đó.

“Hu hu… Đau chết mất vú Bạch.” Viên Cổn Cổn nằm sấp ở trên giường lớn, hai móng vuốt nhỏ gắt gao cầm lấy gối đầu, nước mắt tuôn xuống từng giọt từng giọt làm ướt đẫm áo gối tơ lụa màu đen.

“Thiếu gia cũng quá nhẫn tâm rồi, đánh con như vậy…” Quản gia Bạch nhẹ giọng thì thào, rất đau lòng.

“Hu hu… Vú mới biết thôi, đây không phải là lần đầu tiên, trước khi kết hôn nói sẽ không khi dễ con, tất cả đều là gạt người, hu hu… Đau quá…” Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa nhỏ giọng meo meo.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 131
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...