Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 33

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Trâu lười Gương mặt Trình Dao Dao nổi lên hai mảnh ửng đỏ, giống như uống say mềm mại đổ vài trong ngực Tạ Ba. Ý thức của cô hỗn loạn, bên trong ngực nóng hổi như muốn nướng chín cô, cả người từ trong ra ngoài mềm nhũn không nói lên lời.

Trong hư ảo, cô lại nhìn thấy cánh hoa sen kia. Cánh hoa sen lay động, phiến lá bởi vì thiếu nước mà cuộn lại một chút. Khát vọng sốt ruột của cánh sen truyền tới trên người Trình Dao Dao, cô lẩm bẩm cọ về phía trước: “Khát…”

Tiếng nói lạnh lẽo ngay bên tai, lộ ra lúng túng, còn vô cùng khàn khàn: “Cô sao rồi?”

“Khát… Khát…” Trình Dao Dao bị một trận cháy bỏng kích thích co người lên, theo bản năng tới gần ôm cái lưng ấm áp, lồng ngực rộng lớn, mang theo chút hương vị cô cảm thấy dễ ngửi. Nhiệt độ cách vải vóc truyền đến, trong người Trình Dao Dao khô nóng được làm dịu trong chốc lát.

Tạ Ba đỡ cô tựa vào thân cây ven đường, nửa quỳ trước mặt cô, đôi mắt hẹp dài nhìn kỹ cô: “Cô không thoải mái, tôi đưa cô về.”

“Không…” Trong đầu Trình Dao Dao rối bời, chỉ là theo bản năng lắc đầu: “Không về…”

Cô vô thức sờ vòng eo mình, cảm xúc nóng hổi trên bàn tay lớn của Tạ Ba còn lưu lại.

Tạ Ba chú ý tới động tác của Trình Dao Dao, bên tai lập tức nong hổi, hắn muốn giải thích mình không phải cố ý chạm cô, cánh môi hơi há ra, lại không giải thích nên lời.

Trong thân thể mềm nhũn cháy bỏng liên tiếp xông vào, Trình Dao Dao cắn môi, phát ra tiếng hừ khó nhịn, bên trên da thịt trắng mịn đầy mồ hôi. Cô thậm chí quên mất mình vừa rồi nói ra lời hùng hồn, khóc thút thít gọi Tạ Ba: “Anh Tạ Ba, khó chịu…”

Thanh âm mềm mại giống mèo nhỏ gọi mình, Tạ Ba hít một hơi thật sâu, ổn định tâm thần, dịu dàng nói: “Cô khó chịu chỗ nào? Có phải phát sốt rồi không?”

Gương mặt Trình Dao Dao đỏ không giống bình thường, đôi mắt hoa đào mông lung sương mù, thất thần nhìn hắn.

Tạ Ba nói một tiếng đắc tội, tay lớn nhẹ nhàng sờ trán Trình Dao Dao. Khi da thịt chạm nhau trong nháy mắt, cháy bỏng lập tức biến mất, khong đợi Trình Dao Dao kịp phản ứng, Tạ Ba rút tay lại.

Nhiệt độ người cô rất bình thường, vết thương trên gương mặt cũng giảm bớt, không giống triệu chứng nhiễm trùng. Nhưng…

Ánh mắt Trình Dao Dao lúc này như say, gương mặt đỏ làm người nhìn một chút liền hoàng hốt, mềm nhũn tựa vào thân cây, một bộ dáng muốn người thương. Tạ Ba nhìn thoáng qua giống như bị bỏng vội dời mắt đi chỗ khác, Trình Dao Dao như vậy… Không có cách nào trở về.

Hắn cũng không muốn người khác trông thấy dáng vẻ bây giờ của Trình Dao Dao.

Trên đường nhỏ thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, bộ dáng Trình Dao Dao như vậy tuyệt đối không thể để người ta nhìn thấy. Chính hắn không quan trọng, nhưng thanh danh của Trình Dao Dao không được có nửa điểm sai lầm.

Tạ Ba nhìn thân hình mềm nhũn cuộn lên người mình, cúi đầu nói với cô: “Đứng dậy, tôi dẫn cô đi đến cạnh bờ suối rửa mặt.”

Tất cả mọi thứ Trình Dao Dao nghe thấy đều mơ màng, lắc lư không ổn định. Cô nghe thấy Tạ Ba nói mấy câu mơ hồ với mình, mập mờ nỉ non vài câu, nhưng mình cũng không nghe biết đang nói gì.

Sau đó thân thể chợt nhẹ, được ôm ngang lên. Lồng ngực Tạ Ba rộng lớn, cánh tay rắn chắc có lực, đi vừa nhanh vừa ổn. Chỉ là bên tai truyền đến nhịp tim như sấm của hắn, rất ồn ào.

Trình Dao Dao mệt mỏi lệch đầu trên vai Tạ Ba, trên người Tạ Ba đổ chút mồ hôi, mang theo mùi hương cây cỏ đặc biệt của hắn, hương vị nhẹ nhàng, dễ chịu truyền đến, làm chỗ khô nóng trong lòng cô càng rõ ràng.

Trong hư ảo cánh sen lại hiện lên, cánh sen vốn dĩ ỉu xìu cuộn mình lại, lúc này dần dần mở ra, giống như nhìn thấy cái gì, lung lay.

Toàn thân Trình Dao Dao run lên, mũi vô thức com rút, ngửi ngửi.

Mùi trên người Tạ Ba đối với cô mà nói đột nhiên sinh ra lực hấp dẫn không diễn tả được. Cô nhìn chằm chằm rất gần, mồ hôi nhấp nhô trên cái cổ thon dài, bỗng nhiên liếm liếm đôi môi khô ráo.

Cỗ khô nóng trong lòng càng phun trào, một thanh âm trong sâu thẳm thúc giục cô: Khát…

Trình Dao Dao hoảng hốt dán mồi vào.

Lúc sắp chạm đến Tạ Ba đột nhiên lui ra.

Đến cầu mưa rồi, nước suối róc rách, hơi nước cùng gió núi đập vào mặt, không thổi tắt nóng rực bên tai Tạ Ba. Hắn cố gắng trấn định nửa quỳ xuống, để Trình Dao Dao bên trên cầu: “Tôi đi lấy nước cho cô…”

Trình Dao Dao hoảng hốt trừng mắt nhìn, nhìn Tạ Ba nửa quỳ bên cạnh suối lấy nước, mồ hôi trên lưng thấm ướt mảng lớn áo choàng ngắn. Hóa ra hôm nay rất nóng…

Sau một lúc lâu, Tạ Ba dùng lá diệp tử lấy nước suối về, tiếng nói khàn khàn: “Uống nước… Khụ, uống nước sẽ dễ chịu.”

Tạ Ba bị tiếng nói khàn khàn của mình làm ảo não, nhấp môi, đưa nước suối đến bên môi Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao lại ngửi thấy mùi đó, mát lạnh trong veo, chỉ cần một giọt có thể giải khát. Cô hoảng hốt dán môi lên, không đủ, gương mặt áp lên, bàn tay cứng rắn thon dài, da thịt hơi mỏng, khiến cỗ nóng rực trong ngực cô dễ chịu hơn nhiều.

Lá diệp tử rơi xuống đất, nước suối lạnh buốt văng ra, cùng làm ướt vạt áo hắn.

Cánh sen run lẩy bẩy.

Nước mới đến bên môi lại bị đoạt đi, Trình Dao Dao phát ra thanh âm như khóc như không, giãy dụa cọ trong ngực Tạ Ba. Hai cánh tay rắn chắc có lực, bàn tay giống kìm sắt bóp cổ tay nàng cũng phải nát. Trình Dao Dao không quan tâm, giờ phút này cô chỉ muốn đem cỗ nóng rực bên trong giải thoát.

Trong đôi mắt hẹp dài của Tạ Ba hiện lên cảm xúc phức tạp khó phân biệt, giữ bả vai Trình Dao Dao đẩy người ra, chăm chú nhìn ánh mắt mông lung như say của cô: “Tỉnh lại đi, nhìn tôi.”

Đầu óc Trình Dao Dao sôi trào nóng chảy. Hai cái tay kia giữ cô, làm cô nửa phần không tới gần được. Trình Dao Dao gấp đến độ mơ hồ líu ríu, nước mắt lăn xuống, lông mi cong lên bị làm ướt, giống như bị ủy khuất lớn.

Hai cái tay mạnh mẽ dần dần nới lỏng, Trình Dao Dao thừa cơ cọ xát vào, hau tay ôm chặt vòng eo gầy rắn chắc, áp sát mặt vào lồng ngực rộng lớn. Còn chưa đủ, cà người cô quấn lên, giống như mèo nhỏ không cọ không ngừng.

Da thịt dính nhau lập tức giống như có hơi nước mát lạnh bốc lên dày đặc, xua tan cỗ nóng rực làm khô cổ, Trình Dao Dao nhịn không được phát ra tiếng thở dài mềm mại. Vòng eo ôm vào trong ngực đột nhiên kéo căng, cứng ngắc như sắt.

Tí tách, tí tách. Âm thanh giọt nước lại lần nữa vang lên, cánh sen ỉu xìu hạn hán lâu ngày gặp nước nở ra, phiến lá như đồng tiền xanh tươi ướt át, không ngừng run, giống như rất thoải mái.

Còn muốn nhiều hơn. Trong lòng Trình Dao Dao khát vọng mãnh liệt, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, trước mắt là cái cổ thon dài, hầu kết tươi sáng, trên da thịt thấm đầy mồ hôi, dần dần hội tụ thành một giọt, treo trên hầu kết lung lay sắp rơi.

Cánh sen điên cuồng lay động.

Trình Dao Dao miếng đắng lưỡi khô, ngực nóng rực, trong mắt chỉ còn giọt mồ hôi sắp rơi kia.

Cùng lúc đó, Tạ Ba cũng đang chịu đựng tra tấn ngọt ngào. Người trong ngực vừa nhẹ vừa mềm, ôm vào ngực ấm áp, giống như lưu ly dễ nát, lại giống như một bông hoa mềm mại, chỉ cần dùng lực liền có thể vò nát cánh hoa mềm mại, thưởng thức tư vị ngọt ngào.

Trình Dao Dao bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp đến mức làm lòng người rung động. Gò má cô ửng đỏ, ánh mắt như say như mê nhìn hắn, đôi môi đỏ như hoa hồng càng đỏ rực, có chút tách ra, có thể nhìn thấy hàm răng trắng cùng cái lưỡi hồng hồng.

Tóc mai Trình Dao Dao ướt đẫm, mấy sợi tóc đen dính vào mặt, lại tản mát trên vạt áo của Tạ Ba, cùng vải vóc quấn quýt lấy nhau, vô cùng xinh đẹp. Bên tai Tạ Ba là thanh âm máu sôi trào, lúc này bộ dáng xinh đẹp, ướt át của Trình Dao Dao giống y trong giấc mơ kỳ lạ, làm tự chủ của hắn sụp đổ một chút.

Trình Dao Dao đã mất đi sắc mặt kiêu căng ngạo mạn, giống như một nụ hoa đang nở rộ, nhụy hoa mềm mại nhất hiện ra trước mắt hắn, chỉ cần hắn cúi xuống, liền có thể thỏa thích nhấm nháp.

Yết hầu Tạ Ba khát khô, tốn sức tự chủ mới không tiến lên nếm đôi môi đỏ kia. Hầu kết hắn nuốt xuống, lạch cạch một tiếng, mồ hôi rơi vào trên môi Trình Dao Dao.

Môi anh đào của Trình Dao Dao rất đẹp, có một chút đáng yêu. Lúc này, mồ hôi rơi trên đôi môi cô.

Mắt Tạ Ba ảm đạm, Trình Dao Dao luôn luôn thích sạch sẽ, mồ hôi rơi vào môi cô, còn không biết muốn ầm ĩ ra sao. Hắn vô thức đưa tay lau đi thay Trình Dao Dao.

Cái lưỡi hồng hồng bỗng nhiên nhô ra, liếm đi mồ hôi đàn ông.

Trong đầu Tạ Ba ầm ầm nổ vang, lý trí hoàn toàn sụp đổ.

Bên trên lá sen chậm rãi ngưng kết ra một giọt sương, óng ánh sáng long lanh. Lá sen vui sướng đung đưa, lắc qua lắc lại giọt sương này, giống như giọt nước nhỏ đang vui đùa.

Trình Dao Dao chỉ cảm thấy nóng. Cô giống như bị một con sư tử lông xù lớn ôm trong ngực, kín không kẽ hở, toàn thân trên dưới đều được xoa nhẹ, vừa đau vừa mềm.

Cô bỗng nhiên chuyển lực chú ý đến giọt sương kia, óng ánh sáng long lanh, vừa nhìn liền rất tốt giải khát.

Lá sen đang chơi vui vẻ bỗng cứng đờ, sau đó một chút xíu, một chút xíu cuộn mình lên phiến lá, ý đồ giấu giọt sương nhỏ đi.

Ngươi dám! Trình Dao Dao giận dữ. Cô theo bản năng cảm thấy nóng, mệt mỏi như vậy, đều là do lá sen hại. Giọt sương kia nên thuộc về mình!

Lá sen bị dọa lắc một cái, cuộn lá bị lệch, giọt sương liền quay tròn lăn xuống dưới.

Tí tách.

Đầu lưỡi Trình Dao Dao nếm được giọt nước, hơi thở mênh mông mát lạnh lập tức tràn đầy, quét sạch cỗ nóng rực trong ngực khát khô khổ. Còn chưa đủ, còn muốn càng nhiều.

Lá sen không ngừng run, giống như bị ủy khuất gào khóc, giọt sương tí tách, không ngừng lăn xuống dưới.

Trình Dao Dao uống thoải mái, toàn thân được hơi nước mát lạnh thấm vào, thoải mái dễ chịu lâng lâng, ý nghĩ hỗn loạn cũng được quét sạch sành sanh, bỗng nhiên mở mắt ra.

Gió núi quất vào mặt, hơi nước mát mẻ, tiếng lá cây ào ào bốn phía. Trình Dao Dao ngồi dậy, phát hiện mình đang tựa trên cây cầu mưa, lưng Tạ Ba đối diện mình, toàn thân cứng ngắc giống như một cây cầu trụ khác.

Trình Dao Dao khẽ động, Tạ Ba lập tức quay đầu nhìn, ánh mắt né tránh: “…Tỉnh rồi?”

“Vâng.” Trình Dao Dao vặn eo bẻ cổ đứng dậy, vòng eo cô mềm mại như mèo cong lên, toàn thân thoải mái, đôi mắt sáng, giống như cả người đều dễ chịu hơn rất nhiều.

Đôi mắt hoa đào của cô chớp chớp, nhìn Tạ Ba: “Sao em lại ở chô này?”

“…” Môi Tạ Ba gắt gao mím lại.

Đôi môi đỏ của Trình Dao Dao có chút sưng lên, mềm mại ướt át. Chính cô không hề biết gì, trừng mắt nhìn Tạ Ba, bỗng nhiên kêu lên: “Em nhớ ra rồi!”

Trên lưng Tạ Ba toát ra mồ hôi lạnh, hắn quyết định mở miệng: “Tôi…”

“Em mới vừa rồi bị anh làm tức quá mà xỉu!” Trình Dao Dao kêu la, mặt mũi tràn đầy tức giận.

Biểu hiện của Tạ Ba có chút trống rỗng. Rất khó miêu tả biểu hiện đó, gân xanh trên trán hắn nhô lên, giống như thất vọng, lại giống như phạm nhân tử hình bỗng nhiên được thả ra như trút được gánh nặng.

Tạ Ba im lặng lúc lâu, lạnh lùng nói: “Là cô quá yếu ớt.”

Lồng ngực Trình Dao Dao nhấp nhô, tức giận nửa ngày, chỉ ném cho Tạ Ba một câu: “Hừ!”

Cô đi đến cạnh suối, ngồi xổm uống nước. Không biết vì sao, giờ phút này toàn thân rất thoải mái, chỉ có miệng rất khát. Bờ môi có chút đau, cái lưỡi tê dại.

Trình Dao Dao học bộ dáng của Tạ Ba, hái một chiếc lá cắm trên vách đá, rất nhanh có nước trong veo lạnh buốt rơi xuống. Trình Dao Dao lè lưỡi liếm, uống thật nhiều mới cảm thấy bên trong miệng dễ chịu chút.

Cô lại lấy nước rửa mặt. Trong nước có cái bóng mơ hồ, mơ hồ chiếu ra một đầu tóc đen lộn xộn, một đôi mắt hoa đào ngập nước, còn có đôi môi đỏ. Trình Dao Dao cảm giác bộ dáng của mình rất kỳ quái, đưa tay đảo loạn cái bóng, lấy nước rửa mặt nóng hổi.

Cô đương nhiên còn nhớ rõ chuyện phát sinh trước đó. Vừa rồi cô chạm phải Tạ Ba, bỗng nhiên mềm nhũn té xỉu, còn liều mạng cọ vào thân thể hắn… Sau đó cô không nhớ rõ nữa, nhưng những thứ này đã đủ mất mặt!

Còn may cô thông minh, đánh đòn phủ đầu làm Tạ Ba không có sức đánh trả!

Trình Dao Dao chậm rãi rửa tay, trong đầu đều là lá sen kỳ quái. Mới nghĩ đến, trong đầu liền hiện ra lá sen. Lá sen nhỏ cuộn lại, giấu giọt sương nhỏ bên trong.

Trình Dao Dao nghi hoặc, đây rốt cuộc là đồ chơi kỳ quái gì? Hại cô chạm vào Tạ Ba lại trở nên kỳ quái như vậy?

Tí tách. Lá sen giống như tức giận run lên.

Đúng lúc này, Tạ Ba bỗng nhiên đi tới: “Đừng rửa nữa, vết thương trên mặt cô còn chưa tốt.”

Lúc này Trình Dao Dao mới nhớ tới, vội đưa tay sờ mặt, thuốc mỡ quả nhiên bị cô rửa hết không còn một mảnh: “Nguy rồi, sẽ không lây nhiễm chứ!”

Trình Dao Dao coi trọng gương mặt mình nhất, lập tức quên chuyện tức giận, hoảng sợ ngẩng đầu: “Nhanh, mau giúp em nhìn xem có đỏ lên hay không?”

Tạ Ba nửa quỳ xuống, quan sát mặt cô một chút. Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, da Trình Dao Dao trơn bóng phát sáng, vết sẹo trên mặt không có nửa phần tổn hại, ngược lại làm cho người ra càng thương tiếc.

Lông mày đen nhánh, da trắng như tuyết, còn cò… đôi môi mềm mại ướt át. Môi anh đào lúc này có chút sưng,dính nước trơn bóng, một bộ dáng được yêu thương qua.

Tạ Ba ép buộc mắt mình dời đi chỗ khác, nói: “Vết thương có chút đỏ lên, có mang thuốc mỡ theo không?”

“Mang theo.” Trình Dao Dao lấy bình nhỏ trong túi ra, cô biết thuốc mỡ này của Tạ Ba có tác dụng, lại sợ Trình Nặc Nặc chơi xấu, mỗi ngày đều giấu kỹ.

Sau đó cô nhét bình thuốc vào tay Tạ Ba.

Tạ Ba: “…”

Trình Dao Dao ngẩng đầu, vô cùng tự nhiên chờ: “Phải cẩn thận một chút, vết thương còn đau.”

Tạ Ba yên lặng mở bình ra, đầu ngón tay thô ráp lấy ít thuốc mỡ, để tới trước mặt cô lúc lâu mới bôi xuống. Ngón tay Tạ Ba thô, lúc bôi vào da thịt lo lắng làm cô bị thương, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Trình Dao Dao bỗng nhiên phát ra âm thanh mềm mahi run giọng, thân thể nghiêng một cái.

Tạ Ba dừng lại: “Sao vậy?”

Trình Dao Dao cắn đầu lưỡi, rũ mắt xuống, nửa ngày mới mở miệng: “Không có… không có gì, tiếp tục.”

Bàn tay Tạ Ba nhẹ nhàng giữ cằm nhỏ của cô nói: “Ngẩng lên, bôi không tới.”

Ánh mắt Trình Dao Dao rung động, gương mặt lại nổi lên một mảnh ửng hồng như say. Tạ Ba chuyên chú nhìn chằm chằm vào vết sẹo màu hồng bên cạnh gò má cô, cẩn thận bôi đều thuốc mỡ. Theo đầu ngón tay Tạ Ba chạm vào, Trình Dao Dao thoải mái thở dài nghĩ.

Ở trong lòng, Trình Dao Dao mắng chửi lá sen 300 lượt. Cô không biết lá sen rốt cuộc là yêu quái gì, nhưng nó hại mình cũng thay đổi thành quái vật.

Hóa ra vừa rồi toàn thân mềm nhũn không phải là ngẫu nhiên, chẳng lẽ về sau Tạ Ba chạm vào cô đều sẽ kỳ quái như vậy sao? Là nhằm vào Tạ Ba, hay bất kỳ ai đều có thể?

Nếu người khác chạm phải mình, cô cũng té xỉu, vậy cô không bằng chết đi cho xong! Nghĩ như vậy cảm thấy buồn nôn, lại không có suy nghĩ tại sao là Tạ Ba thì được.

Lá sen lúc này không sợ bị mắng, cuộn lá nhỏ lay động vui sướng tung bay, một chút cũng không yên tĩnh, giọt sương cũng lăn qua lăn lại.

Cảm xúc của lá sen cũng lây cho cô, cô cảm thấy, Tạ Ba chạm vào cô vô cùng… vô cùng dễ chịu. Trình Dao Dao hít mũi, vụng trộm ngửi mùi trên người Tạ Ba, còn có ngón tay chạm vào cô, truyền lại năng lượng dồi dào.

Lúc Tạ Ba muốn thu hồi đầu ngón tay, cô cứ thế mà kêu lên: “Chờ một chút!”

Tạ Ba vặn nắp bình, đôi mắt đen kịt hỏi thăm.

“Em…” Câu nói mới vừa rồi giống như không phải cô nói ra. Trong lòng Trình Dao Dao nghi ngờ lá sen đang quấy rối, lại không thế làm gì khác hơn nói: “Em cảm thấy mặt còn đau một chút, có cần băng bó hay không?”

Tạ Ba nói: “Không cần băng bó, rất nhanh sẽ tốt thôi…Miệng vết thương của cô đã khép lại, thuốc này là trừ độc sinh da mới, về sau đừng lau đi.”

Trình Dao Dao nghe vậy, tội nghiệp nói: “Thế nhưng mặt em đau quá, liên tục đau nhức.”

Ta Ba nghe vậy, nhíu mày nhìn Trình Dao Dao, tựa hồ muốn xác nhận cô đang nói thật hay làm nũng.

Trình Dao Dao thấy hắn không tin, càng tủi thân: “Thật. Anh nhìn, giống như kim đâm, co rút đau.”

Trình Dao Dao ngược lại cũng không nói bậy. Những ngày này vết thương trên mặt cô vẫn luôn co rút đau đớn, chỉ là từ ngày Tạ Ba đưa thuốc đến nay, không có đau qua. Không biết đến cùng là công lao của lá sen hay công lao của bình thuốc mỡ của Tạ Ba.

Làn da Trình Dao Dao trắng nõn, vết thương nhìn rõ ràng hơn, lúc đôi mắt hoa đào rũ xuống, nhìn mệt mỏi, không linh hoạt như bình thường.

Tạ Ba xích lại gần chút, nhìn kỹ mặt cô, vết thương nhỏ dần, đã rất tốt, chỉ là da cô trắng sáng, khẳng định lưu lại sẹo. Trên người Tạ Ba không biết có bao nhiêu vết sẹo đáng sợ dữ tợn hơn vết sẹo này, nhưng vết sẹo nhỏ này rơi trên mặt Trình Dao Dao, lại làm hắn luống cuống.

Tạ Ba nghĩ nghĩ nói: “Mấy ngày nay không được đụng nước, vết thương mọc da non nên mới đau, trước chịu một chút.”

“…Vâng.” Trong lòng Trình Dao Dao suy nghĩ một đống chuyện lớn, mệt mỏi đứng lên.

Tạ Ba trước nay trầm mặc, hôm nay lại vô cùng im lặng, cùng Trình Dao Dao một trước một sau đi về phía ruộng đậu nành. Hai người không biết vì cái gì, ăn ý cách nhau một khoảng xa, ai cũng không chạm ai.

Trong ruộng đậu nành, áo choàng ngắn của Tạ Ba bị mồ hôi thấm ướt, trên cơ bắp đầy mồ hôi, đường cong cơ bắp lúc vung xẻng sắt vô cùng xinh đẹp.

Trình Dao Dao trốn bên trong dãy ngô nửa ngày không chịu ra. Cô luôn luôn yếu ớt, nhưng không lười biếng lâu như vậy. Tạ Ba cũng không nói chuyện, chỉ phân phó một câu cô không nên chạy xa.

Trình Dao Dao ngồi xổm ở chỗ thoáng mát trong dãy ngô, khóc không ra nước mắt. Cô không muốn trộm lười, thế nhưng toàn thân Tạ Ba đầy mồ hôi, hương vị dễ ngửi kia chui vào sâu trong lòng Trình Dao Dao.

Lúc này ở trong mắt cô, Tạ Ba giống như bát nước ô mai mát lạnh mà người đi đường khát ba ngày ba đêm nhìn thấy, tản ra sức hấp dẫn vô tận.

Trình Dao Dao tuyệt vọng che mặt, cô về sao sẽ liên tục kỳ quái như vậy sao?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 33
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...