Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 166

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lâm Đại Phú nghiêm túc làm bầu không khí nặng nề. Trình Dao Dao nhìn Tạ Chiêu, Tạ Chiêu đứng trước người cô, hắn nói với Lâm Đại Phú: “Có chuyện gì nói với cháu cũng được.”

“Chuyện này…” Lâm Đại Phú do dự, cuối cùng ông nói: “Được rồi, hai người ra đây.”

Trình Dao Dao đặt bát xuống, cô đi theo Tạ Chiêu ra ngoài sân. Lúc đi qua người bà Tạ, bà Tạ nắm chặt tay cô: “Dao Dao…”

Ánh mắt bà Tạ lo lắng giống như biết chuyện gì đó.

Trình Dao Dao cười với bà, cô nói nhỏ: “Không sao đâu ạ.”

Trong sân, Lâm Đại Phú không vội nói luôn mà hút một điếu thuốc lá, trong lòng chuẩn bị lời giải thích.

Gió đêm thổi lá bí đỏ kêu xì xào, mấy cái chăn phơi trong sân cũng lay động không ngừng, trong bóng tối có vô số cành lá rì rào làm lòng người không yên.

Cường Cường chạy đến cạnh chân Trình Dao Dao xoay một vòng, đầu nó cọ vào chân cô. Trình Dao Dao ôm nó lên, bàn tay nắm nhẹ lông mao của nó. Cường Cường đau đớn kêu meo meo, nó nhảy từ trong ngực cô ra xa, sau đó tủi thân ɭϊếʍ lông.

Lòng Lâm Đại Phú tính toán mấy lần, cuối cùng ông nói: “Hôm nay bệnh viện huyện thông báo với đại đội, Trình Nặc Nặc ở chỗ họ, bị thương không nhẹ.”

Trình Dao Dao “À”, Tạ Chiêu thò tay ra sau lưng nắm chặt tay cô, sắc mặt vẫn như thường.

Lâm Đại Phú nói: “Không biết tại sao Trình Nặc Nặc lại ngất xỉu ở nhà ga huyện, mọi người có lòng tốt đưa cô ấy đến bệnh viện, nhưng cô ấy la hét không chịu khám bệnh, cũng không chịu nói cho bệnh viện biết cô ấy tên gì. Bệnh viện sợ tinh thần cô ấy có vấn đền, họ kiểm tra túi của cô thì biết cô là thanh niên trí thức ở đại đội chúng ta.”

Trình Nặc Nặc giày vò quá mà. Cô ta lăn lộn trong bụi gai mâm xôi, sau đó bị nhốt trong căn phòng nhỏ một đêm, vậy mà cô ta vẫn có sức chạy vào trong huyện với bộ dáng đó, người ta không bảo cô ta điên mới lạ.

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao trợn to, cô rất tò mò nhưng vẫn phải giả vờ lạnh nhạt: “Đang êm đang đẹp cô ấy chạy vào huyện làm gì?”

Lâm Đại Phú hút thuốc, bộ dáng khó mà mở miệng: “Cô ấy… Cô ấy mang thai rồi.”

“Dạ?” Lúc này Trình Dao Dao kinh ngạc thật.

Tạ Chiêu đi lên chắn Trình Dao Dao lại phía sau, hắn nhìn chằm chằm Lâm Đại Phú: “chuyện này liên quan gì đến Dao Dao?”

Lâm Đại Phú ho khan, ông nghĩ thầm thằng nhóc này còn trẻ nhưng lại làm người ta sợ hãi, ông kiên trì nói: “Đây không phải là chuyện nhỏ. Trình Nặc Nặc vẫn là em gái của thanh niên trí thức Trình, dù sao cũng phải nói chuyện này cho cô biết. Bệnh viện nói thai của Trình Nặc Nặc khó mà giữ được, cô… Cô muốn đến xem không?”

Mặt Tạ Chiêu hiện lên sự lạnh lẽo, hắn còn chưa mở miệng thì trong phòng bếp truyền đến tiếng quát đinh tai nhức óc: “Hừ!”

Bà Tạ chạy từ trong phòng bếp ra, bà trừng mắt nhìn Lâm Đại Phú: “Dao Dao vẫn là con gái chưa chồng, ông lại bảo con bé đi xem chuyện này…”

Bà Tạ luôn hiền dịu, cô chưa từng thấy bà tức giận như bây giờ.

Trình Dao Dao trốn sau lưng bà Tạ: “Bà nội…”

“Đừng sợ.” Bà Tạ vỗ vai Trình Dao Dao.

Tạ Chiêu không tiện trở mặt với đại đội trưởng, Trình Dao Dao là con gái, chuyện này không liên quan đến cô. Bà Tạ hung dữ nhìn Lâm Đại Phú: “Ông là đại đội trưởng mà sao lại hồ đồ như vậy? Loại chuyện bẩn thỉu này cách xa Dao Dao ra!”

Giọng nói bà Tạ nghiêm khắc, rõ ràng là tư thế chủ mẫu địa chủ lúc trước. Lúc còn bé Lâm Đại Phú được Tạ gia giúp đỡ, ông cực kỳ tôn kính bà Tạ, lúc này ông thấp hơn một nửa: “Bác gái, chuyện này… Chúng cháu cũng không còn cách nào. Bây giờ Trình Nặc Nặc nằm ở bệnh viện, nếu liên quan đến mạng người…”

Bà Tạ cười lạnh. Không phải đại đội sợ gánh trách nhiệm này, thai của Trình Nặc Nặc không giữ được, sau khi sẩy thai phải dưỡng bệnh, chuyện này cần người chăm sóc, còn phải trông cô ta để cô ta không tìm chết. Không ai muốn nhận củ khoai lang nóng này nên họ nghĩ cách ném cho Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao là chị của cô ta, cô ta xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến đại đội.

Bà Tạ nháy mắt, Tạ Chiêu lập tức che tai Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao muốn nghe, cô lắc tay Tạ Chiêu nhưng tay hắn như cái kìm sắt, hắn bịt kín hai tai cô. Thanh âm của bà Tạ đứt quãng truyền vào lỗ tai của cô: “Chưa lập gia đình… Bụng to… Chuyện này tìm ai… Trong lòng ông biết rõ…”

Cô thấy Lâm Đại Phú lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, ông chào tạm biệt bà Tạ.

Tạ Chiêu buông tay ra, hắn đưa Lâm Đại Phú tới cổng: “Dao Dao không đi làm nữa.”

“À, được, được! Sớm nên như vậy rồi.” Lâm Đại Phú đáp ứng.

Ông cũng biết chuyện này không nên tìm Trình Dao Dao, Lâm Đại Phú không nên làm mất lòng Tạ Chiêu, ông vội nói: “Phần công điểm của thanh niên trí thức Trình tính vào nhà trồng rau, không ai dám nói gì đâu!”

Tạ Chiêu cảm ơn ông, bà Tạ đi từ trong bếp ra, bà đưa một túi bánh cho Lâm Đại Phú: “Mang về cho mấy đứa bé ăn.”

Bên trong bọc lá sen là bánh xốp nhỏ nhắn tinh xảo. Bánh xốp nhà họ Tạ to bằng chén rượu, từng cái xếp gọn chồng lên nhau. Mắt Lâm Đại Phú ươn ướt. Lúc còn bé nhà ông không có cơm ăn, bà Tạ thường đón ông cùng em trai em gái của ông sang nhà bà ăn cơm, ông ăn bánh xốp này rất nhiều lần rồi.

Lâm Đại Phú nói cảm ơn liên tục, lúc này ông mới cầm bánh ngọt về.

Trình Dao Dao tới gần hỏi: “Bà nội, sao lại lấy bánh xốp cho bác ấy?”

Bà Tạ chọc trán Trình Dao Dao: “Các cháu còn trẻ, làm việc không biết mềm một chút. Đặc biệt là Chiêu ca nhi, về sau cháu còn gặp Lâm Đại Phú nhiều, cháu đừng chôn gai vào trong lòng ông ấy.”

Bà Tạ từng là chủ mẫu địa chủ, bà dạy cách đối nhân xử thế cho mấy đứa trẻ. Tạ Chiêu nghe nghiêm túc, Trình Dao Dao lại suy nghĩ đến việc khác: “Vậy bây giờ Lâm Đại Phú đi tìm Thẩm Yến sao?”

“Con cái con đứa, ít hỏi đến việc này thôi!” Bà Tạ tức giận nói.

Trình Dao Dao vội vàng trốn ra sau lưng Tạ Chiêu. Tạ Chiêu ôm eo cô, hắn xin tha giúp cô: “Em Dao Dao không dám nữa.”

Bà Tạ giận dữ: “Cháu cứ che chở con bé lắm vào. Mau cất thảm trong sân lên tầng đi. Đêm nay trời muốn mưa đấy.”

Gió thổi từng đợt từng đợt, chăn màn ga giường bay phấp phới, con mưa cũng kéo đến. Tạ Chiêu ôm chăn lên tầng, Trình Dao Dao cầm đèn dầu đi theo, Cường Cường cũng chạy chậm đằng sau, nó chui loạn khắp nơi.

Gió trêи tầng to hơn, hơi nước bay vào ban công. Tạ Chiêu chống mấy cây gậy tre lên, sau đó phơi chăn, gió núi thổi qua một đêm, hôm sau sẽ khô cong. Mùa xuân ở thôn Điềm Thủy mang theo hơi ấm, ngày nào nhà họ Tạ cũng phơi chăn ga gối đệm, đến lúc đi ngủ dễ chịu hơn nhiều.

Tạ Chiêu cẩn thận sắp xếp chăn màn, Cường Cường chạy xung quanh chân hắn, suýt nữa hắn giẫm lên nó. Tạ Chiêu nói: “Em Dao Dao ôm mèo ra đi.”

Bóng hình xinh đẹp thấp thoáng sau cái chăn, Trình Dao Dao vén chăn lên chui vào ngực hắn, cô còn quấn người hơn con mèo: “Cường Cường vừa chui vào trong vựa lúa bẩn hết người, em không ôm.”

Lòng Tạ Chiêu như sắt đá, hắn làm tiếp công việc trêи tay: “Em Dao Dao, anh đang làm việc.”

“Em không làm ảnh hưởng đến anh đâu.” Trình Dao Dao ôm cổ hắn, Tạ Chiêu đi một bước, cô cũng bước một bước, cô giống như con mèo nhỏ chui trong ngực hắn.

Tạ Chiêu phơi xong cái chăn cuối cùng mới ôm lấy cô, hắn kìm nén: “Thiếu hôn sao?”

Nếu bình thường nói lời lưu manh này, hắn nhất định bị đánh một trận, sau đó phải dỗ cả đêm mới tốt.

Trình Dao Dao đặt đèn dầu lên bàn tre, cô lẩm bẩm: “Anh đưa tay cho em.”

Bàn tay của Tạ Chiêu giữ chặt thắt lưng cô.

Trình Dao Dao kéo cổ tay hắn lại, cô mở từng ngón ra, cuối cùng sờ ngón trỏ của hắn. Ngón tay Tạ Chiêu vừa thon vừa cứng, vết thương nhỏ kia đã khép lại, bên trêи có một vết đỏ nhỏ.

Trình Dao Dao ngậm đầu ngón tay hắn, môi đỏ khép mở, hàm răng trắng bóc sáng lên dưới ánh đèn. Cô cắn nhẹ ngón tay, cái răng in sâu vào trong da.

Tối hôm qua, Tạ Chiêu cắt ngón tay đút máu tươi cho cô, cô mới giật mình nhận ra Tạ Chiêu biết nhiều thứ hơn suy đoán của cô.

Tạ Chiêu nhìn chằm chằm cô, đau đớn trêи đầu ngón tay làm máu nóng khắp người sôi trào, nó kϊƈɦ động muốn tìm cửa ra.

Trình Dao Dao nhả ra. Đầu ngón tay in đậm hai cái dấu răng, cô nản lòng nói: “Liên quan đến việc này, còn có cây mâm xôi kia nữa, anh không muốn hỏi em sao?”

Đầu ngón tay của Tạ Chiêu sờ đôi môi ướt át của Trình Dao Dao: “Anh biết rồi.”

Trình Dao Dao run lên, gương mặt xinh đẹp không biết làm sao, cô quên tránh tay Tạ Chiêu: Anh… Anh biết cái gì?”

Bộ dáng giật mình của Trình Dao Dao rất đáng yêu, Tạ Chiêu mỉm cười đùa cô: “Yêu tinh nhỏ.”

“Em không phải yêu tinh!” Trình Dao Dao nói: “Anh nghiêm túc đi. Em muốn nói với anh từ lâu rồi…”

Tạ Chiêu che miệng cô lại: “Anh nói rồi, em có thể giữ lại bí mật của mình, chỉ cần bí mật này không tổn thương đến em là được.”

Trình Dao Dao cố gắng kéo tay hắn ra, cô tức giận: “Nhưng em muốn nói với anh mà.”

Tạ Chiêu im lặng một lúc, tiếng nói trầm thấp rơi vào tai Trình Dao Dao: “Lúc trước anh nghe bà nội kể chuyện xưa, bên trong câu chuyện thần thoại đều nói yêu tinh hay tiên nữ yêu người phàm, một khi bị phát hiện sẽ phải rời khỏi đây.”

Trình Dao Dao sững sờ, cô không ngờ Tạ Chiêu còn một mặt ngây thơ như vậy. Cô bật cười: “Đồ ngốc, hóa ra anh nhát gan như vậy sao?”

Tạ Chiêu nghiêm túc: “Anh không muốn mạo hiểm liều mạng để mất em. Dù em có bao nhiêu bí mật đi nữa, anh cũng không để ý, chỉ cần em ở bên cạnh anh là được.”

Nụ cười trêи mặt Trình Dao Dao dần dần thu lại, đột nhiên cô dựa sát vào hôn môi hắn.

Giọt nước mát lạnh chui vào miệng giống như có vô số linh khí tràn vào trong ngực quét sạch sự mệt mỏi rã rời, máu nóng trong người sôi trào tìm cửa ra.

Giọt nước chảy dọc từ môi hắn xuống cổ rồi chui vào cổ áo, hắn càng ngày càng thấy khát.

Hô hấp của Tạ Chiêu nặng nề, hắn chưa kịp làm gì, Trình Dao Dao đã lùi ra sau, cô lau giọt nước trêи môi. Má cô đỏ ửng, gánh nặng được trút hết ra: “Em phải nói cho anh biết! Nhìn đi, đây là bí mật của em.”

Tạ Chiêu bình tĩnh nhìn cô không nói gì. Cô hơi thấp thỏm lùi lại một bước: “Đừng nhìn em như vậy, không phải em vẫn đứng trước mặt anh sao?”

“Này… Anh đừng tới đây!” Trình Dao Dao trốn về sau, cô gọi Cường Cường: “Cường Cường, cứu chị!”

Cường Cường ngẩng mặt lên, nó nhìn qua Tạ Chiêu rồi lại nhìn Trình Dao Dao, sau đó vui sướиɠ nhảy vào giữa hai người.

Trình Dao Dao bị ôm chặt, cô cười không thở ra hơi: “Buông ra… Tạ Chiêu, anh…”

Ấm cuối của Trình Dao Dao xoay chuyển, cô cực kỳ hoảng sợ: “Anh chảy máu mũi rồi!”

Tạ Chiêu cúi đầu, máu tươi liền chảy xuống áo Trình Dao Dao. Mặt Tạ Chiêu tối sầm lại, hắn che mũi, chất lỏng đỏ tươi mãnh liệt chảy từng giọt qua kẽ tay hắn.

Trong lòng Tạ Chiêu và Trình Dao Dao nghi ngờ: Cái quái gì xảy ra vậy?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 166
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...