Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 247

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Chẳng

qua là “Tình”

Viết

sau “Hậu cung Chân Hoàn truyện”

Khi tôi gõ những con chữ này trên bàn phím,

bầu không khí bên ngoài cửa sổ đượm vẻ thanh tân sau một cơn mưa rào. Đứng

trước ô cửa sổ thủy tinh sát đất ở tầng mười hai nhìn ra phía ngoài, những mảng

màu xanh biếc chừng như phủ khắp.

Tôi thích một thành phố nhỏ có non có nước

như thế này, do đó, giữa một buổi chiều nóng nực, tôi bất chấp tất cả, mang

theo một tâm trạng bức bối mà trốn khỏi thành phố đang ở tạm thời để tới nơi

đây, khi ấy tôi đã viết xong câu chuyện mà mình đã viết trong hơn ba năm trời.

Rốt cuộc cũng đã viết xong tập cuối cùng

của Hậu cung Chân Hoàn truyện, tập

thứ bảy. Bảy, đó là con số mà tôi thích. Những chữ cuối cùng trong câu chuyện

về Chân Hoàn đã được tôi viết ra trong một căn phòng nào đó của khách sạn trong

Trường đại học Sư Phạm vào một ngày đầu hạ. Câu chuyện này đã bắt đầu khi tôi ở

trường xưa, và lại kết thúc ở trường xưa, tựa như một vòng tròn thủy chung vậy,

cuối cùng đã kết thúc.

Đây là bộ truyện dài đầu tiên mà tôi viết,

lúc này cũng không kìm được mà thở phào một hơi, không ngờ mình lại có thể viết

dài như vậy, lâu như vậy.

Nhưng trong khoảnh khắc kết truyện, lòng

tôi lại chẳng vui vẻ chút nào. Bởi vì chính tôi đã đem Thanh mà tôi thích, đem

nam tử ấm áp như ngọc mà tôi cho là hoàn hảo ấy, viết đến nỗi tan nát vỡ vụn.

Sau khi viết xong tập thứ năm, tôi bỗng cảm

thấy mệt, cảm giác mỏi mệt ấy bắt nguồn từ tôi, cũng bắt nguồn từ sự thấu tỏ

trên con đường tương lai của Chân Hoàn và Huyền Thanh. Ở chương “Vinh hoa tột

độ”, Chân Hoàn đã đứng ở đỉnh cao nhất của vinh quang và quyền lực, phong quang

vô hạn, không ai có thể so sánh. Nhưng tôi biết rõ, một khi đã lên tới đỉnh

cao, vậy thì sẽ không còn đường lùi nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn thịnh cực rồi

suy, mọi thứ từ từ mất đi từng chút một.

Chẳng còn đường lùi nữa rồi.

Có lẽ nếu thời gian dừng lại ở khoảnh khắc

đó thì cũng tốt, dù rằng Huyền Thanh chỉ có thể đứng giữa ngàn vạn người mà đưa

mắt ngước nhìn, nhưng ít nhất thì y vẫn được tự do yêu nữ tử đó, vẫn còn có

thân thể cùng trái tim tự do để bầu bạn với nàng ta, chờ đợi nàng ta; dù rằng

Chân Hoàn đau xót, dù rằng Chân Hoàn không thể khuây khỏa được, nhưng ít nhất

cũng không cần trơ mắt nhìn muội muội của mình được gả cho nam tử mà mình yêu

nhất, từ đó hình thành nên bi kịch của ba con người. Còn có Lăng Dung và My

Trang nữa, dù bọn họ bất hạnh đến mấy, đau khổ đến mấy thì ít nhất vẫn còn

sống.

Có thể đợi, đó là vì trong lòng còn hy

vọng, như vậy dù gì cũng hơn là phải ngẫm lại sự đời giữa tiếng đoạn trường,

trái tim sớm đã nguội lạnh thành tro.

Do đó, nếu tạm thời dừng bút với một “kết

cục” như vậy, có lẽ cũng là chuyện tốt.

Thế nhưng câu chuyện mà tôi muốn viết chưa

bao giờ là một câu chuyện cổ tích tươi đẹp, cũng không phải là một sự mỹ mãn do

đột ngột tạm dừng. Trong cuộc đời của chúng ta vốn có rất nhiều sự lỡ làng và

bất đắc dĩ, ép chúng ta hết lần này tới lần khác phải buông bỏ, dù rằng trong

lòng thì như nhỏ máu. Vậy nên, tập thứ sáu và tập thứ bảy đã ra đời, vậy nên,

mỗi khi tôi viết thêm một chữ, cái chết của Huyền Thanh và sự tuyệt vọng của

Chân Hoàn lại tới gần thêm một bước.

Tập thứ bảy tôi đã phải viết rất lâu, rất

lâu, dù về sau có vô vàn con chữ đã thành hình, vậy nhưng đoạn ly biệt giữa

Huyền Thanh và Chân Hoàn thì tôi lại do dự khó lòng hạ bút. Khi ấy tôi không

dám nghĩ, thậm chí là không thể nghĩ được gì. Đến thời khắc cuối cùng, khi đã

gắng gượng viết xong, lòng tôi như vừa đổ một cơn mưa rào lớn, vừa ẩm ướt vừa

giá lạnh, ngay đến đầu ngón tay cũng trở nên cứng đờ.

Khi đó tôi hãy còn chưa phát giác ra rằng,

hóa ra mình không thể để mất y.

Với Chân Hoàn mà nói, quãng đời còn lại dù

có bao nhiêu vinh hoa phú quý thì cũng chỉ có thể sống trong sự thương tâm mà

thôi.

Tính ra, chiêm bao phủ trọn kiếp người.

Giữa những đêm lạnh lùng thanh vắng, chỉ có

nghĩ về con người đó thì lòng nàng mới ấm áp hơn được phần nào mà thôi.

Dường như vẫn là thuở trước, y dùng hai

ngón tay kẹp lấy chóp mũi nàng, cười trêu một câu “nha đầu ngốc”. Với y mà nói,

nàng chưa từng là một vị sủng phi có tâm tư tinh tế, bụng dạ thâm sâu giữa chốn

thâm cung, chỉ là một nữ tử dịu dàng, mỗi thời khắc được ở bên nhau đều có thể

làm y hạnh phúc. Còn nàng kỳ thực cũng chỉ muốn cả đời làm nha đầu ngốc của y

thôi, đối với nàng mà nói, bất kể là vinh quang hay quyền lực thì cũng làm sao

so sánh với một tấm chân tình của y được.

Hóa ra, câu chuyện mà tôi đã viết trong

suốt một thời gian dài ấy chẳng qua chỉ viết về một chữ “Tình”, mọi điều đều

nằm ở bên trong.

Hóa ra, hỏi hết lòng nữ nhi trong thiên hạ,

đến cuối cùng cũng chỉ có một câu:

Mong

người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau.

Nguyện vọng ấy thật tốt đẹp biết bao, với

Chân Hoàn là vậy, với My Trang là vậy, với Lăng Dung là vậy, với chúng ta cũng

là như vậy.

Một nữ tử cả đời chẳng có chí lớn gì, điều

duy nhất mong cầu chẳng qua là con người mà nàng ta chờ đợi kia thật sự có thể

làm nàng ta hạnh phúc.

Chỉ có vậy mà thôi, nhưng nguyện vọng ấy

lại thường khó mà đạt được.

Có một người bạn nào đó đã từng nói với

tôi, muốn tìm được một người mà mình thích và cũng thích mình để rồi sống bên

nhau, sau đó lại có một kết cục tốt đẹp, quả thực là quá khó, khiến người ta

chẳng dám trông chờ.

Tôi thì từ đầu chí cuối luôn muốn nói, lòng

tôi vẫn còn hy vọng và nguyện dốc hết sức mình.

Tuy biết rõ Chân Hoàn có rất nhiều sự bất

đắc dĩ, nhưng sau khi gấp cuốn sách lại, tôi vẫn rất hận sự không dũng cảm của

nàng ta. Do đó, người mà tôi yêu nhất trước sau vẫn luôn là My Trang dám yêu

dám hận, do đó, khi vẫn có thể yêu, vậy thì nhất định, nhất định phải dốc hết

sức mình mà chạy về phía người đó.

Cũng giống như một câu nói của Kiều Phong[43]

mà tôi vô cùng yêu thích: Tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ[44].

[43]

Tức Tiêu Phong, một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp Thiên long bát bộ của

nhà văn Kim Dung - ND.

[44]

Xem chú thích chương 15 - ND.

Chiều nay, trời đổ mưa rả rích, xua đi tâm

trạng bức bối của tôi. Cảm ơn Tiểu Lai đã cùng tôi tiến thoái, cảm ơn bạn đã

quan tâm tới sự phiền não của tôi, cảm ơn các bạn đã cho tôi một buổi đêm như

thế này, có thể ngồi trong phòng lạnh, cầm chén trà xanh, bàn về chuyện cũ, vui

vẻ nói cười.

Tôi chợt nhớ tới một câu nói đã vô cùng cũ

kĩ: Nguyện, người hữu tình trong thiên hạ được thành cặp thành đôi.

Đừng như Hoàn Hoàn và Thanh, đừng như My

Trang và Thực Sơ, đừng như Uyển Uyển và Huyền Lăng.

Muôn vạn lần xin nhớ, hãy có được sự viên

mãn.

Cuộc đời ngắn ngủi xiết bao, nhất định phải

ở bên người thương thì mới không coi như là uổng phí.

Chút ước nguyện nhỏ nhoi, mong chúng ta

cùng nhau nỗ lực.

Chư

Tê, khuya ngày 20 tháng 6 năm 2009

Rả

rích mưa ngừng, trời nổi gió hiu

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 247
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...