Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 101

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Chuyện này chỉ có bản thân tên trộm mới biết rõ thôi. Nếu việc này là sự thật, tớ cũng cảm thấy đáng sợ. Bên cạnh chúng ta có một tên trộm, ngày nào cũng phải đối mặt với hắn. Có khi đến một ngày nào đó hắn đặt một quả bom hẹn giờ thì tất cả những người trong phòng này đều gặp nguy hiểm, không phải vậy sao?"

"Tiểu Long, cậu đừng dọa tớ sợ. Việc này quá đáng sợ."

"Tớ chỉ nói thế thôi, chúng ta không kết thù oán với ai. Tớ nghĩ cũng sẽ không ai đến báo thù đâu."

Hai người tán gẫu trong chốc lát, sau đó các đồng nghiệp lại lục tục đến phòng làm việc. Khi nghe nói có trộm, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Mọi người làm việc trong công ty này đã lâu, trước giờ họ chưa từng nghe nói có trộm, hay bảo vệ có vấn đề?

Hôm nay tổ trưởng Lưu có chuyện đột xuất nên cô đến trễ. Thậm chí cô cũng không ngờ mọi người đang chỉ chờ đợi cô đến để hỏi xem có nên báo cảnh sát hay không?

Khi thấy tổ trưởng Lưu bước ra từ trong thang máy, mọi người vội vàng nghênh đón.

"Các em đến sớm vậy, hôm nay là ngày mấy? Sao các em rảnh rỗi đứng đây đón chị mà không vào phòng làm việc đi?"

Trong lòng Quý Tiểu Đông đang lo sợ, cô cũng đã suy nghĩ xem mình nên nói như thế nào khi được tổ trưởng Lưu hỏi chuyện. Khi nhìn thấy tổ trưởng Lưu bước ra, cô nhanh chóng đáp lời: "Không phải, tổ trưởng, phòng làm việc chúng ta có trộm đột nhập."

"Tiểu Quý, em nói gì? Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư chứ?"

"Ngày Cá tháng Tư đã qua, hơn nữa em chưa bao giờ xem ngày đó là ngày lễ. Chị nhanh vào xem một chút đi, mọi người đều đang chờ đợi quyết định của chị xem có báo cảnh sát hay không đó."

Tổ trưởng Lưu hỏi ngược lại: "Sao lại không báo cảnh sát chứ? Đương nhiên là phải báo rồi, nếu mất thứ gì thì phòng mình sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm."

"Thật ra không mất thứ gì cả, ít nhất máy vi tính của mọi người vẫn còn."

"Thứ đáng giá nhất là máy vi tính lại không mất. Vậy chị cũng muốn vào trong xem thử rốt cuộc có mất thứ gì hay không?"

Dưới sự hướng dẫn của tổ trưởng Lưu, mọi người từ từ bước vào phòng làm việc. Bàn làm việc của mọi người đều bị lục tung cả lên, không ít tài liệu bị ném lung tung trên mặt đất. Tóm lại, căn phòng rất hỗn độn.

Bỗng đâu giọng nói của quản lý Dương vang lên khiến mọi người kinh hoảng: "Chào buổi sáng, lát nữa chúng ta họp, tôi có chuyện muốn bàn bạc với mọi người. Nhưng mọi người đang làm gì?"

Xem ra lúc này tâm tình của quản lý Dương cũng không tệ, cô ấy nói xong một tràng dài thì mới phát hiện hôm nay mọi người thật kỳ lạ tựa như đang thảo luận một vấn đề nghiêm trọng.

Quý Tiểu Đông vừa muốn mở miệng nói chuyện nhưng tổ trưởng Lưu đã nhanh chóng bước lên phía trước nói: "Quản lý Dương, chuyện là thế này, em vừa nghe các đồng nghiệp nói rằng hôm qua có trộm lẻn vào đây. Vì vậy, chúng em định vào trong xem có bị mất thứ gì không và cũng quyết định xem có nên báo cảnh sát không? "

"Vậy các em còn đứng đây làm gì? Còn không mau đi vào trong xem sao."

"Không, chờ một chút, quản lý Dương, nếu vào lúc này em sợ hiện trường sẽ bị phá hư. Đến lúc đó cảnh sát có thể gặp bất lợi trong việc phá án." Quý Tiểu Đông kiên trì không cho mọi người vào chỉ vì nguyên nhân như cô đã nói.

"Vậy xem ra em cũng hiểu biết đấy chứ nhưng nếu mọi người không vào trong thì làm sao họ biết được mình bị mất thứ gì mà báo cảnh sát? Một người cảnh sát chuyên nghiệp chỉ dựa vào hiện trường vụ án mới phá án được sao? "

"Em chỉ biết thế vì sợ như vậy sẽ không tốt."

Quản lý Dương ném trả chuyện khó khăn nhất cho Quý Tiểu Đông. Cô còn cố ý ra vẻ công bằng nói: “Vậy em nói chúng ta nên làm thế nào đây? Chị cũng muốn nghe ý kiến của em về vấn đề này."

"Em cũng không biết."

"Em cũng không biết chúng ta nên làm thế nào mà đã vội vàng muốn báo cảnh sát. Chẳng lẽ nhà em mở sở cảnh sát sao? Vậy nếu em chỉ mất một quyển vở nhỏ mà đã muốn báo cảnh sát thì chị khẳng định đồn cảnh .sát đã mệt muốn chết rồi. Được rồi, mọi người nhanh chóng trở lại chỗ ngồi xem có mất thứ gì hay không. Mọi người nhất định phải xem cho thật kỹ, nếu như mất đồ gì quý giá thì phải báo ngay cho cảnh sát. Còn nữa, mỗi người cũng nên mở máy vi tính của mình ra xem một chút bởi vì chị nghe nói dạo gần đây thường xuyên xuất hiện tin tặc lấy trộm ổ cứng trong máy vi tính."

Tiểu Long sợ hãi hỏi: "Sao? Có chuyện như vậy xảy ra nữa hay sao? Vậy em phải nhanh chóng mở máy vi tính ra xem một chút, vì vừa rồi Tiểu Quý có nói trộm không lấy bất kỳ máy tính nào. Không ngờ ổ cứng trong máy vi tính mà chúng cũng có thể lấy trộm."

"Tin tặc không thể đem tất cả các máy vi tính ra ngoài được trừ phi chúng có đồng bọn hỗ trợ. Nhưng không phải ai cũng đồng ý làm đồng bọn của chúng, vả lại muốn đột nhập vào công ty này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Chúng cũng không ngốc đến độ liều mạng vì những chiếc máy vi tính cũ này."

Tiểu Trần đột nhiên mở miệng nói: "Em xem thử rồi, em không mất gì khác ngoài những món tiền tiết kiệm."

"Em cũng không mất gì ngoài việc bàn làm việc bị lục soát lộn xộn cả lên." Quý Tiểu Đông cũng mở miệng.

Tiểu Nguyễn kéo ngăn bàn ra nhiều lần, thậm chí cô còn ngồi chồm hổm xuống ở cái bàn. Sau đó cô chợt phát hiện ra mình mất thứ gì nên hô to: "A, quà tặng của em mất rồi. Ngày hôm qua em mới vừa mua một món quà, dự định tặng sinh nhật cho một người bạn nhưng giờ không thấy đâu nữa."

"Là quà gì thế? Có đắt tiền không?"

"Là một chiếc ví tiền. Nó cũng không đáng giá lắm nhưng hôm nay chính là sinh nhật của bạn tớ, chiều nay tớ phải tặng cho cô ấy. Chắc chiều nay tớ sẽ đi mua món quà khác thôi."

Tổ trưởng Lưu vốn là người cẩn trọng nhất nhóm, đợi mọi người báo cáo xong thì cô mới là người cuối cùng hồi báo.

"Còn chị không bị mất thứ gì, máy tính cũng xem qua rồi. Tất cả đều bình thường."

"Việc này cũng không nghiêm trọng lắm, tên trộm không lấy bất cứ thứ gì đắt giá. Mà tên trộm vào đây bằng cách nào nhỉ, hay là hắn cạy cửa?" Quản lý Dương suy ngẫm một lát lại tiếp tục truy cứu nguyên nhân xảy ra.

Quý Tiểu Đông lập tức làm rõ tình huống nói: "Không có. Sáng nay, em là người đầu tiên đến phòng làm việc. Vì ngày hôm qua em trực nên hôm nay em đến sớm để mở cửa. Khi đến đây, em thấy cửa chỉ khép hờ nên em đẩy cửa ra."

"Cửa không bị cạy ra sao? Sao lại có chuyện như vậy? Ngày hôm qua em trực, vậy em có khóa cửa kỹ chưa?"

"Em khóa kỹ rồi ạ."

"Khóa cửa kỹ rồi thì tại sao tên trộm có thể lẻn vào được? Mà cửa sổ đều không có dấu hiệu cạy cửa."

"Em nghe nói hiện giờ rất thông hành loại chìa khóa vạn năng …..”

Quản lý Dương cắt ngang lời cô, trách móc nói: "Em nghe nói sao? Chị cũng nghe nói có người ngoài hành tinh tiến vào trái đất này mà vẫn chưa từng thấy qua đấy. Hơn nữa nếu có loại chìa khóa này thật đi chăng nữa thì tại sao trong công ty có biết bao nhiêu phòng mà hắn không vào, hắn lại vào đúng ngay phòng này. Chị đoán chắc em quên khóa cửa rồi.”

"Em thật sự khóa cửa kỹ rồi, hơn nữa em còn mang chìa khóa về nhà này. Sáng nay em còn mang chìa khóa đến nữa mà. Hôm qua .Tiểu Trần có thể làm chứng cho em. Em và cô ấy cùng đi, cô ấy còn nhìn thấy em đã khóa cửa rồi."

"Tiểu Trần, em tận mắt nhìn thấy Tiểu Quý khóa cửa hả?"

Tiểu Trần nâng kính trên sống mũi mình, bắt đầu thận trọng nói: "Thật ra em cũng không tận mắt nhìn thấy. Tối qua, em và cô ấy cùng nhau ra ngoài nhưng lúc ấy em vào nhà vệ sinh còn cô ấy khóa cửa. Lúc em đi ra  thì cô ấy cũng khóa cửa xong và đang đứng ở cửa thang máy chờ em. Em tin cô ấy đã khóa cửa kỹ rồi, nếu không sao cô ấy rút được chìa khóa ra và đem về nhà?"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 101
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...