“Cho dù cô không suy xét cho bản thân thì cũng nên suy nghĩ một chút cho con trai mình chứ.”
“Con trai?” Ánh mắt Bàng Thiệu Đình lộ ra vẻ mờ mịt, sau đó hoàn toàn suy sụp. Hiên Hiên…
Đứa con trai đáng thương của cô ta…
Sau này không có mẹ ở bên con, con phải làm sao đây? Sớm biết thế, cô ta đã không nghe lời xúi giục của gã kia, phạm phải sai lầm ngu xuẩn này… Nhưng giờ hết thảy đều đã muộn rồi. Muộn rồi!
Luật sư không biết tâm lý của cô ta đang hoạt động phức tạp cỡ nào, chỉ than thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, quả nhiên trẻ con luôn là điểm chết của người làm mẹ.
Anh ta lại quyết định rót thêm lửa: “Nếu vì thế mà cô giằng co với Trương Tổng, chỉ sợ đứa trẻ cũng sẽ không được sống tốt lành gì.”
Bàng Thiệu Đình cứng đờ cả người, “Anh ta dám! Hay cho Trương Khải, lại dám dùng Hiên Hiên để đe dọa tôi!”
“Cô Trương, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, giờ bản thân cô đã khó mà giữ mình, cần gì phải cứng đối cứng chứ?”
Trong mắt người phụ nữ lộ ra sự căm ghét. Vẻ mặt luật sư vẫn không thay đổi, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh: “Tôi khuyên cô, sớm muộn gì cũng phải ký, kéo dài một chút thời gian cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Mặt khác, Jason nhờ tôi chuyển cho cô một câu: Giữ được rừng xanh còn lo gì không có củi đốt.” “Anh là ai? Jason đâu? Bảo hắn ra đây gặp tôi!” Luật sư để tờ đơn xuống, làm lơ những tiếng rít gào gần như điên cuồng của người phụ nữ, xoay người rời đi. “Cô Trương, tự giải quyết cho tốt đi.”