Amy chào hỏi mấy người, rồi lái xe đi.
Cô ta phải sắp xếp lại tư duy, nếu như chỉ là vì nhân vật mới Chole, cô ta sẽ không hề kiêng kỵ gì mà đi tranh giành với Tinh Huy, nhưng trước mắt đã có thêm lớp thân phận Hàn Sóc, vì thế không thể xem thường.
Nghệ sĩ hút thuốc phiện… Nhìn khắp làng giải trí Hoa Hạ, còn chưa có ai giẫm chân vào vũng bùn này rồi mà còn có thể sạch sẽ bước ra ngoài được. Lại nói đến mấy người trong tổ phê bình phim, họ mang theo giọng điệu tràn ngập buồn phiền quay về rạp chiếu phim, nhưng lại được thông báo bộ phim đã kết thúc vào mười phút trước đó rồi.
“Vậy thì mua vé suất chiếu sau, bao nhiêu tiền?” Nói rồi móc ví tiền.
“Xin lỗi anh, vé đã được bán hết rồi.”
“Vậy suất sau nữa thì sao?” “Cũng hết rồi.”
“Suất sau sau nữa thì sao?”
Nhân viên bán vé lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối. “Nói cho chính xác đi, còn suất chiếu nào còn vé 2 Tuyệt đối không được nói là đều bán hết cả rồi đấy nữa, phim bom tấn Hollywood cũng không đến mức ấy.”
“Để tôi kiểm tra, suất chiếu cuối cùng vẫn còn vé, 3h10 và 3h30, anh xem đặt suất chiếu nào?”
“3 giờ?! Sáng sớm?!”
“Đúng vậy.” “…” Đệch.
“Tiểu Dương, thôi bỏ đi, sáng sớm mai còn phải bay đi Hồng Kông, còn về thu dọn hành lý nữa.”
Mấy người còn lại cũng lần lượt gật đầu. Vẻ mặt Tiểu Dương băn khoăn, “Chưa xem hết, trong lòng tôi cứ thấy không yên.”
“Thôi cố nhịn đi, đi thôi!”.
“Haizz… các anh không xem thật đấy à?”
Nhân viên bán vé: “Thưa anh, xin hỏi anh có muốn đặt trước vẻ không?”
Tiểu Dương cắn răng: “Đặt!” “Mấy vé?”
“…1 vé.”
Ba người Đàm Hi rời khỏi rạp chiếu phim, tìm một quán ăn ven đường ăn đêm uống bia.
Tôm hùm đất cay, bầu ɖu͙ƈ xào, phổi cắt lát, thịt nạc trộn tỏi, tất cả đều là đồ mặn.
“Ăn xong bữa này chắc tớ phải tăng một hai ba… cân mất!” Tiểu Công Trúa bẻ ngón tay.
Hàn Sóc đưa găng tay dùng một lần, đảo mắt sang nhìn Nhiễm Dao, “Cậu phải có da có thịt một chút thì mới đẹp.”
“Vậy là sao?” Chớp chớp mắt. Đàm Hi: “Cậu ấy đang khen cậu gầy đấy.” Hàn Sóc trợn mắt lườm: “Quần áo càng ngày càng rộng, cậu tiều tụy chỉ vì chàng thổi đúng không?” Nhiễm Dao mím môi, mượn động tác rủ mi xuống để che đi ánh mắt bỗng nhiên lãnh đạm hẳn đi.
Đàm Hi ném một cái nhìn sắc như dao. Hàn Sóc bĩu môi, dường như có chút không tán đồng, nhưng cũng không nói gì.
“Ông chủ, bia chúng tôi gọi đâu rồi? Sao còn chưa lên?”